Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 242




Bà Cảnh câm lặng. Cảnh Thiên vẫn không hề bỏ qua, cô nhìn vào mắt bà Cảnh rồi như cười như không, nói tiếp:


“Sao tôi có cảm giác như tô3i không phải con ruột của hai người thế nhỉ?”


Vừa dứt lời, dường như Cảnh Thiên có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt bà Cản1h đã dập nát ngọn lửa giận
dữ, dù là biểu cảm trên khuôn mặt hay là sự sợ hãi trong ánh mắt đều khiến bà ta trông rất khó xử.


9“Mày đang nói cái gì thế hả? Tao mang thai mười tháng mới đẻ được mày ra, tạo gần như mất nửa cái mạng để đẻ
được mày, thậm chí còn bị3 băng huyết nữa! Nếu không có mày thì vì sao em trai mày lại bị tự kỷ? Vì sao em gái
mày lại bị bệnh tim bẩm sinh? Mày khỏe mạnh, mày 8xinh đẹp, em trai em gái mày có cái gì? Bình thường mày
nhường hai đứa nó một chút không phải chuyện nên làm à? Vì sao mày lại dồn em gái mày vào đường cùng? Thiên
Thiên, mày đã lớn bằng này rồi, chẳng lẽ không thể hiểu chuyện được à?”


Cảnh sát bên cạnh cũng cảm thấy Cảnh Thiên quá đáng.


Nhưng nụ cười trên môi Cảnh Thiên lại đậm dần.


“Trước tôi không muốn cãi lý với bà nhiều là vì không thèm giải thích với bà, nhưng nhìn bà giảng đạo mượt thế
kia, có lẽ chính bà cũng tin rồi, vậy thì hôm nay tôi phổ cập cho bà chút kiến thức y học này nhé.”


“Bệnh tim bẩm sinh là một kiểu dị dạng bẩm sinh thường gặp nhất, có hai nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến
bệnh tim bẩm sinh, một là di truyền, một là virus. Phụ nữ mang thai từ năm đến tám tuần rất dễ xuất hiện dạng
virus này. Nhưng khi bà đi xét nghiệm sàng lọc hội chứng Down vào khoảng mười lăm đến hai mươi tuần, bệnh
tim bẩm sinh gây ra do virus có thể kiểm tra được. Khi đó bác sĩ sẽ xét từ góc độ ưu sinh để kiến nghị bà bỏ thai.


Nếu bác sĩ đã bảo bà bỏ thai mà bà không bỏ, sinh ra một đứa con bị khiếm khuyết, bà trách ai? Con người ấy mà,
ngay từ lúc ở trong bào thai đã bắt đầu chọn lọc rồi, thai nhi yếu bệnh dù bà không phẫu thuật cũng sẽ sẩy thai là
hiện tượng bình thường. Bà giữ lại một thai nhi yếu bệnh rồi sinh ra, sao lại trách tôi được?”


Bà Cảnh: …


Cảnh sát: … Hình như cũng đúng.


“Kết quả sàng lọc của Cảnh Lạc đều bình thường, tạo còn giữ tất cả kết quả kiểm tra của nó. Đều tại mày, là mày
khiến cơ thể của tao…”


“Được rồi, vậy thì tôi phổ cập thêm cho bà. Nếu kết quả khám sàng lọc đều bình thường, chứng tỏ bệnh tim bẩm
sinh của Cảnh Lạc là di truyền. Bà hiểu di truyền không? Tức là bệnh tật truyền lại từ người bà đấy. Nhưng bệnh
này là gen lặn nên kết quả sàng lọc bình thường, sinh ra có lẽ cũng bình thường nhưng lớn lên rồi thì lại thành
không bình thường. Chẳng lẽ chuyện này cũng tại tôi? Tôi có phải mẹ nó đầu, bà cũng không thể trách tôi lây cho
nó lúc còn trong bụng chứ?”


“Còn về bệnh tự kỷ của Cảnh Kiệt, yếu tố di truyền cao từ 80% đến 90%, chẳng có liên quan gì đến chuyện bà băng
huyết khi sinh tôi cả. Huống hồ… bà bị băng huyết khi sinh tôi, báo cáo của bác sĩ đầu? Tôi thấy Cảnh Lạc và Cảnh
Kiệt đều có giấy chứng sinh của bệnh viện, sao tôi lại không có?”


Cảnh Thiên đột ngột đổi chủ đề khiến bà Cảnh hoảng đến mức biến sắc.


May lúc này ông Cảnh sầm mặt đi từ ngoài vào, bà Cảnh lập tức kiểm cho mình lối thoát.


Bà ta chỉ vào Cảnh Thiên và nói: “Tao… tạo đúng là nuôi mày phí công rồi!”


Nhưng Cảnh Thiên vẫn cắn chặt không nhả, cô cười tít mắt: “Cũng chẳng mang đến được cho tôi cái gì, thế mà lại bán tôi đi lấy tiền. Nếu đã thấy là nuôi tôi mất công thì trả hết đống tiền bán con gái cho tôi đi, hoặc là đem đi làm từ thiện đi.”


“Mày…”


“Cạch” một tiếng, có người đột ngột mở cửa vào.


Chiến Lê Xuyên mặc bộ đồ ở nhà, ngồi trên chiếc xe lăn thông minh rộng rãi, xuất hiện trước mặt mọi người.