Sau khi chỉnh nhiệt độ trong phòng lên vài độ, Cảnh Thiên sờ lên cổ tay của Chiến Lê Xuyên, cẩn thận bắt mạch cho anh.
Cô bắt mạch gần mười phút mới buông tay ra.
Nhiệt độ đã tăng lên rồi, lúc này Cảnh Thiên mới kéo chăn của anh ra, sau đó cởϊ qυầи áo trên người anh xuống.
Thành thật mà nói, cô chỉ là kẻ cuồng nhan sắc của Chiến Lê Xuyên thôi.
Còn về thân hình của anh thì cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Dù sao thì người đàn ông nào đã từng quanh quẩn bên cạnh cô và từng yêu thích cô cũng có thân hình đẹp cả.
Vì vậy đổi với cô mà nói, thân hình đẹp là điều thường thấy nhất.
Nhìn lâu rồi thì rất khó có người nào có thể khiến cô nổi lên sự ham muốn.
Nhưng khi nửa người trên của Chiến Lê Xuyên lộ ra trước mặt cô, nhờ ánh sáng ban đêm yếu ớt, phần yết hầu ở trên cần cổ thiên nga thon dài của Cảnh Thiên vẫn hơi run lên.
Chậc chậc!
Đã bị bại liệt ba tháng rồi mà từng đường nét cơ bắp vẫn hiện lên rất rõ ràng, vô cùng tinh tế.
Từ cơ ngực đến cơ bụng, cho đến đường nhân ngư ẩn hiện, mỗi bộ phận và phạm vi chuyển tiếp đều hoàn hảo.
Kết hợp với khuôn mặt này.
Nhất định phải cứu!
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, nếu như thấy chết mà không cứu thì cô sẽ rất có lỗi.
Lương tâm của cô cũng sẽ bị lên án sâu sắc.
Làm người nên không then với lòng.
Dù trên đời này có bao nhiêu người mắng mỏ hay chỉ trích cô, cô vẫn luôn ngay thẳng làm mọi việc theo mục tiêu ban đầu của mình.
Hơn nữa cô sống lại trong cơ thể của Cảnh Thiên, chưa biết chừng đó là ý trời.
Bởi vì khi cô vừa mới sống lại, trong cơ thể của cô hoàn toàn không có khí, cho nên cô chi có thể giúp Chiến Lê Xuyên thực hiện điều dưỡng bình thường.
Hai ngón tay cái ấn mạnh cùng lúc vào hai huyệt đạo của đối phương.
Chiến Lê Xuyên đang giả vờ hôn mê suýt nữa đã tỉnh dậy vì đau.
Nhất thời, anh cảm thấy một dòng máu trào lên giữa trán.
Ngay cả khi không soi gương, anh cũng biết rằng lúc này khuôn mặt mình đã đỏ bừng.
Ngay khi anh tưởng rằng mình sẽ bị người phụ nữ này làm cho nổ đầu, lúc anh đang định gọi hệ thống báo động của nhà họ Chiến thì bàn tay đang đè lên cổ anh từ từ thả lỏng, máu tích tụ trong não cũng nhanh chóng di chuyển về phía cổ rồi chạy xuống những bộ phận khác.
Vì anh không có cảm giác từ phần vai trở xuống nên sau đó anh hoàn toàn không biết Cảnh Thiên đã làm gì với anh.
Chỉ cảm thấy đầu sung huyết, thỉnh thoảng hơi thiếu oxy.
Anh biết rằng phòng của mình có gì đó rất kỳ lạ, dường như cứ cách vài ba hôm trong phòng lại có mùi ete.
Chất ete dễ khiến con người hôn mê, nhưng đổi với anh mà nói lại vô dụng.
Vì vậy thời gian gần đây anh luôn cố gắng tìm ra người thả khí độc.
Tuy nhiên dù anh có sử dụng camera siêu nhỏ công nghệ cao quay xung quanh phòng ngủ như thế nào thì anh cũng không thể tìm ra kẻ đó.
Giống như vừa rồi, rõ ràng anh đã ngửi thấy mùi ete rồi, nhưng xung quanh anh, thậm chí là xung quanh phòng ngủ của anh không có kẻ khả nghi nào xuất hiện.
Nói cách khác, chất ete này tự nhiên xuất hiện.
Ngay khi anh đang khó hiểu thì cánh cửa ở giữa đã được mở ra.
Người phụ nữ đạo đức giả đó xuất hiện ở cửa.
Anh đã nghi ngờ tất cả mọi người ngoại trừ ông nội và người phụ nữ này, nhưng anh không thể nào ngờ được rằng người nửa đêm mở cửa phòng anh hóa ra lại là một người bị anh hoàn toàn bỏ qua..