Bên đó đã bắt đầu đánh nhau, Cảnh Thiên nghe thấy có tiếng phụ nữ kêu to: “Đừng đánh nữa, cho dù mấy đứa là
học sinh, đánh nhau ngoài đường thế n3ày, tôi vẫn có thể báo cảnh sát đấy!”
“Bà già này, cút ra chỗ khác cho ông! Không thì ông đánh cả bà đấy!” Khi nghe thấy cái tên J thần, 1Cảnh Thiên đã
vòng ra sau khu nhà cũ này rồi. Phía sau là một dãy tường thấp, Cảnh Thiên khẽ đạp chân, cả cơ thể cô đã đu lên
bức tường, cô chỉ9 bước một bước đã trèo lên được bờ tường cao ba mét.
Quả nhiên người mà đám côn đồ này đang đánh chính là Cảnh Kiệt.
Tuy không có3 quan hệ huyết thống nhưng một mặt do nguyên chủ thích cậu em trai này, một mặt là cô cũng thấy
cậu bé vừa mắt.
Thấy Cảnh Việt bị mười mấ8y tên côn đồ vây lấy rồi đánh ngã xuống đất, cậu ôm lấy đầu bằng hai cánh tay, không
kêu một tiếng nào, còn đám người kia thì vừa đấm đá cậu vừa chửi mắng.
“J thần, không phải mày chảnh chó lắm à? Ông còn chưa ra tay mà mày đã đánh ông đen cả màn hình rồi. Mày giỏi
như thế sao đánh nhau lại rén vậy? Dậy đánh nhau với ông mày đi!” “Sao không nói gì thế? Mày câm à?”
“Nó có câm hay không không liên quan đến mày, nhưng mày sẽ thành cảm nhanh thôi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vương chút quyến rũ vọng đến trong không trung. Âm cuối kéo dài như một con xà tinh,
gần như có thể mường tượng được dáng hình uốn lượn đó ngay từ tiếng nói.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng nói này đều dừng chân lại, quay người nhìn ra sau. Nhưng phía sau không có một
ai.
“Ngu thế nhỉ, trên này này.”
Cả đám nhanh chóng nhìn lên bờ tường, thấy một cô gái đang đứng thẳng trên bờ tường cao hơn ba mét.
Người đẹp mặc chiếc áo khoác đỏ tươi, bên trong là bộ đồ màu đen vô cùng gợi cảm. Vóc dáng nở nang khiến
người ta cảm thấy máu nóng sôi trào chỉ sau một cái liếc mắt.
Khuôn mặt cô gái này đã xinh đẹp sẵn rồi, phối với lớp trang điểm tinh tế, đôi mắt quyến rũ lấp lánh sóng nước,
khỏe môi cong như cười như không vướng vài phần lười biếng, phong thái tựa yêu tinh cầu hôn
đoạt phách tỏa ra khắp cơ thể.
“Väi!”
Có người không kìm được mà chửi thề trước hình ảnh đẹp đến cùng cực này.
Sau đó là tiếng đám côn đồ huýt sáo.
“Người đẹp, em định rút kiểm tương trợ thằng nhóc này đấy à?”
Mắt gã trai dẫn đầu lấp lánh vé phấn khích, đó là sự tự tin chắc chắn sẽ giành được.
“Ừ, tao định cho mày thành thằng câm.” Nghe Cảnh Thiên nói vậy, tất cả những người bên dưới đều cười ồ lên.
Cảnh Kiệt vô cùng hoảng hốt, cậu sợ chị mình gặp chuyện nên lên tiếng: “Chị, mau đi.” “O?”
Gã trai dẫn đầu sững ra rồi chửi thề một tiếng, nói với Cảnh Thiên một cách ngả ngớn: “Hóa ra là chị à! Nào nào
nào, chị gái xuống đấy, chị cho tôi xem chị định biến tối thành thắng cầm như thế nào đi.”
Đám côn đồ bên cạnh cười phá lên.
Cảnh Thiên cũng cười theo, cười một cách quyến rũ và yêu nghiệt.
Rồi đột nhiên cô di chuyển.
Chiếc áo khoác đỏ chói mắt trong đêm đen của cô bay thẳng lên không trung như một tấm thảm bay.
Ngay sau đó, mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập màu đỏ chói mắt. Một mùi hương đặc biệt ùa vào khoang mũi, tất cả còn chưa kịp ngẫm lại thì chiếc áo đỏ đó đã quét đến mặt chúng. Đám côn đồ đều không đưa tay lên cản, bởi vì chiếc áo đó nhìn là biết làm bằng lông cừu. Chưa xét chuyện chỉ có một chiếc áo, dù có là mười chiếc áo thì bọn chúng cũng không sợ.