Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 237




“Đậu xanh!”


Quan Vũ Thần không nhịn được mà chửi thề: “Chị có thể đăng độc địa như vậy không? Sao em lại không ngực
không mông hả? A a a a a,3 hóa ra trong lòng chị, vóc dáng em là kiểu lái xe không cần phanh luôn hả!”


Quan Vũ Thần luôn nghĩ rằng vóc dáng của mình chỉ kém vóc dáng 1của đại ca thôi. Mẹ nó chứ, hóa ra trong lòng
đại ca, mình lại là như vậy.


Nếu là người khác thì Quan Vũ Thần đã xách đi đâm chết đối phương9 rồi. Tiếc là người ta là đại ca của cô ta, cô ta
không đánh lại. Nhìn Quan Vũ Thần tấm tức, Cảnh Thiên không còn khó chịu nữa.


Ai bảo cô t3a cứ nhắc đến người đàn ông mà Cảnh Thiên không hề muốn nhắc đến chứ?


Quan Vũ Thần cũng nhận thấy sắc mặt Cảnh Thiên khi nhắc đến Z.


“Đại ca, chắc… chắc không phải anh ta mới là người giết chị chứ?”


“Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này mà cũng không bịt được cái mồm cô à?” “Không phải…”


Quan Vũ Thần kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, mắt trợn to như cái đầu: “Chẳng lẽ là anh ta thật?”


“Tôi còn không truy cứu Vì sao tôi lại chết, cô còn truy cứu làm gì?”


“Vì sao chị lại không truy cứu? Chị bị người ta nổ chết đấy!!!” “Thì tôi sống lại rồi còn gì? Ăn đi ăn đi! Ăn nhiều
vào, nói ít thôi.”


“Thì em tò mò về z thôi mà. Người ta đã là chồng chị rồi, chắc chắn chị biết anh ta là ai mà đúng không?”


Cảnh Thiên đập đũa lên đĩa đánh bộp.


Quan Vũ Thần thấy không ổn nên vội vàng ngậm miệng lại, sau đó làm động tác kéo khóa miệng.


Cảnh Thiên hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay mảnh dẻ của cô vươn đến cắm Quan Vũ Thần, sau đó cô
dùng tay nhẹ nhàng nằm lấy khuôn cắm xinh xắn của đối phương. Khi đối phương đã hoàn toàn phát khiếp trước
khí thế của mình, Cảnh Thiên mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh ta không phải chồng của tôi. Ngoan, ăn đi, đừng nói
về anh ta nữa.”


Quan Vũ Thần đỏ mặt rồi cúi đầu, lặng lẽ ăn.


Mẹ ơi, bé sợ chết đi được! Còn tưởng bị ăn đòn nữa!!!


Hồi trước mà như thế này là ăn đòn nhừ tử rồi.


Nhưng hôm nay đại ca lại bùng nổ sức hút nam tính.


Có khi nào cô thay da đổi thịt, hết trầm cảm rồi, xong lại thành bách hợp?


“Á! Thịt bò đâu? Ban nãy đĩa còn nhiều thịt bò lắm mà?”


“Tôi tưởng cô không ăn nên tôi ăn hộ cô rồi.”


“Ả á á á á! Ai bảo là em không ăn? Em thích ăn thịt bò nhất mà! Đại ca xấu xa quá!”


Nhìn Quan Vũ Thần sắp phát khóc đến nơi vì bị mình ức hiếp, Cảnh Thiên thấy tâm trạng mình tốt lên hắn, cô cười
thành tiếng.


Lúc này cô đang vắt tréo chân, một tay khoác bừa lên thành một chiếc ghế khác, cô vừa nhìn Quan Vũ Thần đang
giãy đành đạch vừa cười như một tên đểu cảng.


“Gọi chị Thiên đi, tôi sẽ gọi thêm một suất thịt bò cho cô.”


Cái gì mà Thiên Thiên chứ, đừng hòng lợi dụng cô.


Quan Vũ Thần chu miệng rồi tấm tức chịu thua: “Chị Thiên, người ta muốn ăn thịt bò!”


Cảnh Thiên liếc nhìn cô ta: “Chờ đấy, tôi đi gọi thêm một suất cho.”


Cảnh Thiên bước qua con đường nhỏ hẹp, vào quán rồi lại không thấy chủ quản đâu.


Bên trong quán ăn chỉ còn lại một bàn khách khác cũng đang tìm chủ quán, thậm chí họ còn tuyên bố rằng không lấy tiền nữa là bọn họ sẽ đi luôn. Cảnh Thiên thính tai lanh mắt hơn người thường, cô lắng nghe kỹ một cái là nghe thấy phía sau quán ăn có tiếng la hét, còn có cả tiếng cậu trai lau bàn cho hai người ban nãy nữa.


“Sao mấy người vô liêm sỉ thế hả? Rõ ràng là mấy người không bằng người ta, dựa vào cái gì mà mấy người đánh J thần?” “Đánh nó! Tao muốn xem nó tàn phế rồi thì còn lấy được vé vào trận khu vực không?”


J thần?


Hình như đây là tên cậu em trai Cảnh Kiệt của cô!