Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 236




Sao mặt méo cả đi thế?” Cảnh Thiên nhìn Quan Vũ Thần, quan tâm hỏi.


“Không có gì.”


Một người dám cắm sừng3 cả bản thân mình, một người nhẫn tâm trêu chọc cả một cậu nhóc mới 15-16 tuổi, một
người có thể qua lại với người ta mười1 mấy năm trời nhưng không cho người ta sờ vào một ngón tay, đại ca còn có
chuyện gì mà không thể làm được?


Hồi trư9ớc thầy Tiết Tấn Nguyên để tiện, bây giờ lại thấy hắn đáng thương. Thảo nào bình thường toàn thấy dạt
dào tình yêu đối với3 đại ca nhà mình, nhưng sau này lại về với bạch liên hoa Đổng Duyệt Đồng kia.


“Thiên Thiên, chị vẫn chưa xem xét n8ghiệm của chị kìa.”


“Cái này lại còn phải xem nữa à? Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không khớp.”


Cảnh Thiên vừa cúi đầu ăn thịt bò vừa hờ hững trả lời. Cô còn không thèm chạm vào bản báo cáo xét nghiệm để
bên cạnh mình lấy một lần.


Quan Vũ Thần liếc nhìn bản báo cáo xét nghiệm rồi lại nhìn Cảnh Thiên, sau đó mở bản báo cáo ra, lầm bầm: “Chị
không xem thì em xem.”


Quả nhiên kết quả đúng như những gì Cảnh Thiên nói, cô và người xét nghiệm không có bất cứ liên hệ huyết thống
nào.


“Chị xét nghiệm với ai thế?” Quan Vũ Thần hỏi. “Với bố mẹ của nguyên chủ.” “Chị… không cùng huyết thống với
cả hai bên à? Đến con riêng của một trong hai người cũng không phải luôn à?”


Cảnh Thiên điềm nhiên: “Đâu phải cô chưa từng gặp hai người đó, ngoại hình của tôi có liên quan gì đến một trong
hai người đó à?”


“Cũng đúng!”


Quan Vũ Thần gật đầu nghiêm túc rồi hỏi: “Thế chị đã biết mình không phải con gái của bọn họ rồi mà còn làm xét
nghiệm làm gì?” “Vả mặt bọn họ!” Cảnh Thiên nói rất hùng hồn.


Quan Vũ Thần bỗng bừng tỉnh.


Luận về vả mặt, luận về việc gây thù hằn, không ai dám đấu với bà chị này!


Có lúc đại ca có thể đáng ghét đến mức làm người ta muốn làm thịt luôn.


Người chết rồi mà không tìm được kẻ thù cũng chính là đại ca.


Bởi vì đại ca có nhiều kẻ thù quá!


“Đúng rồi Thiên Thiên này…”


“Cô thích ngồi lên đầu tối thế cơ à? Hồi trước toàn gọi tôi là đại ca, giờ gọi thẳng tên rồi?”


Quan Vũ Thần cười tít mắt, bảo: “Ôi chà, em đang luyện mà. Ngày nào cũng có bao nhiêu là người theo dõi chị,
quan sát chị, em không gọi quen cái tên này, lỡ buột miệng thì làm sao?”


Cảnh Thiên nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp, cô vẫn có cảm giác như bị người phụ nữ này lợi dụng. “Rốt cuộc là chị bị
ai hại chết thế?”


“Không phải Đổng Duyệt Đồng à?” Cảnh Thiên cúi đầu ăn thịt bò, vẻ mặt như không muốn nói nhiều,


“Là cô ta thật à? Nhưng sao em lại nghĩ là không phải nhỉ? Cô ta mà dám giết chị à? Cô ta giết chị thì cô ta ăn cái gì
dùng cái gì? Mẹ kiếp, có phải cô ta bị ngáo rồi không? Hay là đầu bị cửa kẹp? Cô ta biết thừa cô ta sẽ chẳng là gì
nếu không có chị, thể mà cô ta vẫn giết chị? Chị chắc không? Có phải chị nhầm rồi không?”


“Không chắc.”


Quan Vũ Thần: …


“Không chắc mà chị nói hồn nhiên vậy?” Thấy đối phương tiếp tục ăn đồ ăn một cách trang nhã, không thèm ngó ngàng gì đến mình, Quan Vũ Thần cau mày: “Thế…trừ cô ta ra, còn ai muốn giết chị nữa?”


“Nhiều người muốn giết tôi lắm, chẳng lẽ tôi phải đi đoán từng người một?”


Quan Vũ Thần: “Được rồi, đằng nào thì cũng chết rồi. Nếu đã thay da đổi thịt thì sau này chị sống cho tốt đi. Nhưng rốt cuộc thì sao chị lại quen Z bên Thánh Điện thế? Thiên Thiên, chị được quá nhé, có đàn ông mà không kể với em. Chẳng lẽ chị nghĩ em sẽ nuốt mất đàn ông của chị như Đổng Duyệt Đồng à?”


Cảnh Thiên vẫn đang ăn lại dừng lại khi nghe đến cái tên Z. Cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Với cái vóc dáng muốn ngực không ngực muốn mống không mông, đắt bằng đất phẳng, xe đi thẳng bon bon không cần phanh này, cô cứ thoải mái.”