Sau khi quản gia Từ rời đi, Cảnh Thiên nhìn mặt đất, tổng cộng có mười hai con chuột được nhốt trong ba cái lồng.
Cô mang những chiếc lồng này lên sân thượng và đặt chúng ở ba nơi khác nhau.
Cô quay lại phòng ngủ lấy ra mười mấy chai nước hoa và tinh dầu từ trong phòng để quần áo, lại lấy thêm rượu, sau đó bắt đầu đổ những thứ cô hái từ bên ngoài lên bàn trong phòng để quần áo.
Một lúc sau, cô sờ vào bộ đồ ngủ bằng lụa không có cái túi nào, rồi lấy ra một cái chai nhỏ đụng đầy nước.
Sau đó cho thuốc đã tinh chế vào chiếc lọ nhỏ và nhỏ vào lộ một ít nước hoa mà cô cảm thấy thơm.
Một giờ sau, mười lăm chiếc lọ mang hương thơm độc đáo đã được điều chế ra.
Cảnh Thiên hài lòng lắc chất lỏng trong lọ, sau đó đặt một lọ vào túi xách của mình rồi cất chỗ còn lại vào tủ.
Sau khi tắm xong, đồng hồ đã điểm một giờ sáng, lúc này Cảnh Thiên mới lên giường.
Tuy nhiên cô không ngủ mà lại ngồi khoanh chân, hai tay đặt lên hai bên đùi, thẳng lưng nhắm mắt.
Thói quen trong nhiều năm khiến cô phải ngồi thiền hai tiếng trước khi đi ngủ.
Sau đó, khi Cảnh Thiên sử dụng một phương pháp đã vô cùng quen thuộc để lưu thông khí trong cơ thể mình, cô lại đột nhiên mở mắt ra.
Đệch!
Không có khí!
Trong cơ thể không có một chút khí nào!!!
Mặt Cảnh Thiên tối sầm lại vì tức.
Không có khí nhưng những thứ bên cạnh cô đã đi theo tới, hơn nữa bệnh trầm cảm cũng không còn nữa, cô lập tức buông bỏ nỗi lòng.
Cùng lắm là bắt đầu lại một lần nữa.
Sau khi suy nghĩ xong, cô lại nhắm mắt và cố gắng dẫn luồng khí bên ngoài vào trong cơ thể mình.
Có điều cô luôn cảm thấy trong cơ thể mình có một thứ gì đó ngăn cách.
Nói trắng ra là kinh mạch vẫn chưa thông.
Nếu kinh mạch không thông suốt thì ngồi thiền bao lâu cũng vô ích.
Vì vậy, cô không đấu tranh nữa, vừa nằm xuống giường chưa được một phút là ngủ luôn.
Không biết đã qua bao lâu, người đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt mà không có một dấu hiệu báo trước nào.
Đôi mắt đào mê hồn lúc này được thay thế bằng sự mạnh mẽ lành lạnh.
Cô nhẹ nhàng trở mình nhìn về phía bảng điều khiển trên đầu giường.
Bên trên hiển thị là 3 giờ 30 phút sáng, nhiệt độ là 24 độ.
Trước khi đi ngủ, cô nhìn thấy rõ ràng nhiệt độ trong phòng là 26 độ.
Khuôn mặt kiều mị ngay lập tức nở một nụ cười xinh đẹp.
Chuyện nhỏ, biết ngay là như vậy mà.
Mặc dù biết rõ là trong tình huống này, đổi phương chắc chắn đã tạm thời hôn mê rồi, nhưng trước khi Cảnh Thiên mở cánh cửa nổi giữa phòng của cô và Chiến Lê Xuyên đã cẩn thận lấy ra một lọ thuốc, để nước thuốc thẩm ra qua khe hở.
Một lúc sau cô mới mở cửa ra.
Trong phòng của Chiến Lê Xuyên có camera, nhưng đối với cô mà nói nó hoàn toàn vô dụng.
Cô cũng không cần laptop, cô chỉ cần thao tác vài cái trên điện thoại di động thôi, đáng lẽ cô phải xuất hiện trong camera, lúc này lại không thể hiển thị ra bất cứ hình ảnh nào.
Bước đến bên giường bệnh của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên quan sát người đàn ông cho dù đã bị bại liệt rồi nhưng vẻ ngoài vẫn vô cùng hoàn mỹ.
Lúc này anh đã rơi vào hôn mê nhưng trán lại không ngừng đổ mồ hôi.
Cơ thể khó chịu khiến anh đã mất ý thức rồi mà vẫn cảm thấy vô cùng bứt rút.
Cảnh Thiên bước đến nơi giao nhau giữa phòng ngủ và sân thượng, đóng chặt cánh cửa giữa phòng ngủ và phòng tắm nắng lại, sau đó mới quay trở lại bên cạnh Chiến Lê Xuyên..