Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 228




Khi cô mở cửa, người bên trong cũng đã nhìn thấy cô thông qua camera, vội vàng mở cửa.


Người mở cửa là Hồng Lục. 3


Cảnh Thiên vừa bước vào đã giở giọng chê bai: “Lấy cái que cời lửa ghim cô ta ra cho tôi!”


Đúng là đáng1 ghét!


Nếu không phải vì cô ta là thần tài của Cảnh Thiên, cô thực sự muốn chặt luôn đổi móng lợn ấy đi cho rồi9.


Hồng Lục liếc nhìn người vừa đến rồi không nhịn được cười, hỏi: “Đại ca, cô ấy lại giở trò với chị à?”


Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong phòng. “Bao lâu nữa thì bên kia đến?” “Đến rồi, đang chờ trong
phòng khá8ch kìa.” “Dẫn tôi đến phòng thay đồ.”


“Chị Thiên, em đi cùng chị!” Quan Vũ Thần nghe người nào đó bảo muốn đi thay đồ bèn vội vàng bám lấy, nhưng
lại nhận được câu trả lời lạnh lùng của Cảnh Thiên.


“Cút!”


Hồng Lục không nhịn được cười lần nữa: “Chị Thần ạ, chị đừng làm đại ca buồn nôn nữa. Chị thừa biết chị ấy bị dở
hơi bẩm sinh mà.”


Quan Vũ Thần đảo mắt một cách xinh đẹp: “Bẩm sinh ở đâu ra? Rõ ràng là vì nhịn con khốn bạch liên hoa Đổng
Duyệt Đông kia lâu quá nên mới thành như thế.”


Nói xong, nhân lúc Cảnh Thiên lời cảnh giác với mình, Quan Vũ Thần lại bám lấy tay.


“Chị đầy năng sờ năng ôm đại ca một chút là được.”


Sau đó cảnh tượng Cảnh Thiên rút tay khỏi tay đối phương lại xuất hiện một lần nữa.


Quan Vũ Thần chính là kiểu kẹo mè xửng có chặn cũng không chặn được, cô ta thực sự theo Cảnh Thiên vào phòng
thay đồ.


Khi Cảnh Thiên xuất hiện trước mặt Hồng Lục một lần nữa, cô đã đeo một chiếc mặt nạ cáo màu trắng và mặc một
chiếc áo blouse trắng.


“Đại ca, chị ăn mặc thế này thì hơi tùy tiện quá rồi đấy. Thế này thì ai cũng có thể nhận ra chị!”


Cảnh Thiên lườm Quan Vũ Thần một cái, sóng mắt lúng liếng: “Cô tưởng người khác cũng như cô à?”


“Thế chị nghĩ mắt em có gì khác mắt người ta?” Quan Vũ Thần đứng nghiêm lại, hớn hở chờ câu khen ngợi của đại
ca.


Đẹp? Sáng? Tinh tường?


“Có độc.”


Quan Vũ Thần: …


“Kịch độc.”


Quan Vũ Thần: …


Cô ta chu miệng, không thèm để ý đến Cảnh Thiên nữa.


“Đi thôi, đi gặp anh ta.”


“Vâng.” Hồng Lục liếc nhìn Quan Vũ Thần.


Lúc nào cũng bị đại ca cho ăn hành, cũng chẳng biết vì sao Quan Vũ Thần cứ ôm hi vọng với đại ca như vậy.


Lục Kỷ Niên ngồi trên xe lăn, trên chân phủ một tấm chăn dày, tay hơi dùng lực, khớp xương trắng bệch. Thậm chí
anh ta còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực.


Hồng Lục nói giáo sư J mới đến rất lợi hại, có thể chữa được chân của anh ta, ông nội anh ta nghe vậy lập tức đưa
anh ta tới đây. Hai chân Lục Kỷ Niên đã mất cảm giác ba năm trời rồi, trong ba năm đó, anh ta đã tìm danh y trên
cả thế giới nhưng vẫn không có cách gì. Người duy nhất có thể chữa trị cho anh ta là Saka thì lại không chịu chữa.
Bây giờ cuối cùng cũng có được tia sáng hi vọng.


Anh ta không sợ cuộc sống ngày nào cũng như cái xác biết đi, điều anh ta sợ chính là hi vọng khó khăn lắm mới
cháy lên được lại tắt lần nữa.


Nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông cụ Lục và Lục Kỷ Niên đều nhìn ra cửa.


Họ thấy một cô gái mặc áo blouse trắng, đeo mặt nạ cáo trắng lông xù bước vào sau giáo sư Hồng Lục.


Cô gái đó có vóc người xinh đẹp, cho dù đang mặc áo blouse nghiêm túc nhưng vẫn không thể che giấu được sự quyến rũ toát ra từ tận xương tủy, điều này khiến mặt nạ trên mặt cô cũng trở nên sáng rực lên trong thoáng chốc.


Như một con hồ yêu nghìn năm lả lướt bước từ ngoài cửa vào.