Thế là các vệ sĩ đành phải bảo lại ngay với Trạch Ngôn.
Trạch Ngôn mắng bọn họ một trận rồi đành phải gồng mình v3ề bảo lại với Chiến Lê Xuyên,
Vi Chiến Lệ Xuyên bị liệt do tai nạn xe nên nhà họ Chiến không hề bình lặng như nhữ1ng gì nhìn thấy ngoài mặt,
cho người bảo vệ Cảnh Thiên cũng để tránh có người làm hại đến cô vì lợi ích cá nhân.
Ngay khi nghe báo Cảnh Thiên đột ngột mất tích, tìm cả trung tâm thương mại đều không thấy tăm tích gì, việc
đầu tiên C3hiến Lệ Xuyên làm chính là tra lịch sử quẹt thẻ của Cảnh Thiên. Nếu vẫn đang quẹt thẻ thì chứng tỏ là
Cảnh Thiên vẫn đa8ng mua đồ, nếu đã dừng quẹt thì chứng tỏ mục đích của cô là thoát khỏi đám vệ sĩ.
Sau đó phải xem là Cảnh Thiên muốn thoát khỏi vệ sĩ hay là người bên cạnh Cảnh Thiên muốn thoát khỏi vệ sĩ.
Màn hình ánh sáng xuất hiện trên khoảng không trước mặt Chiến Lệ Xuyên, màn hình máy tính lấp lánh rất nhanh,
gần như chỉ trong chớp mắt, cả màn hình đã xuất hiện hơn ba mươi màn hình khác. Chẳng mấy chốc, lịch sử giao
dịch thẻ ngân hàng của Cảnh Thiên đã bị truy xuất.
Nhìn con số bên trên, Chiến Lệ Xuyên chìm vào trầm tư.
Không dùng tiền.
Trong thẻ của Cảnh Thiên, trừ hai mươi triệu mà cô vậy anh từ trước để đầu tư gì đó đi, cô nhóc này đã chia hai
mươi triệu thành vô số tài khoản giả rồi đầu tư vào một công ty bánh trung thu tên là “Hương vị của mẹ”, ngoài
ra… không tiêu đến một đồng nào hết.
Theo những gì vệ sĩ nói thì hôm nay đúng là cô đã đi tiêu pha rất nhiều, mua rất nhiều đồ, vậy thì cô đã tiêu tiền
của ai?
Chiến Lệ Xuyên nghĩ đến người phụ nữ đi cùng Cảnh Thiên, đôi mắt đẹp của anh khẽ nheo lại. Không còn gì để
thắc mắc về vấn đề hôm nay cô đã quẹt thẻ của ai rồi.
Chiến Lệ Xuyên cho điều tra thông tin của Quan Vũ Thần ngay.
Hệ thống tình báo của anh đã trả lời anh với tốc độ nhanh nhất có thể. Bố mẹ Quan Vũ Thần đã di dân ra nước
ngoài từ rất lâu về trước, hiện giờ Quan Vũ Thần một mình về nước phát triển, điểm đầu tiên chính là đoàn làm
phim Mirror World.
Ngoài ra thì không điều tra được gì nữa, thậm chí đến hệ thống tình báo của anh cũng không điều tra được.
Khóe môi Chiến Lệ Xuyên khẽ cong lên
Xem ra cô vợ nhà anh giấu giếm rất sâu đấy nhỉ?
Đột nhiên Chiến Lệ Xuyên nghĩ đến gì đó, nụ cười trên môi càng tươi hơn, ánh mắt tò mò thêm phần ngạc nhiên và
hiểu rõ.
Bởi vì anh nhớ đến hôm anh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hình như người nào đó từng nói là cô đã bỏ ra hai
mươi triệu để mua thuốc từ một người trên mạng tên là “Hãy gọi tôi là Dược Thần”.
Những hình như chiếc thẻ ngân hàng này của vợ anh vẫn không hề thay đổi.
Như vậy có phải là, thực ra thứ thuốc đó là do chính vợ anh làm ra?
Có điều…
Vì sao phải nói đó là thuốc viên đã hết hàng do Saka làm ra?
Đôi mắt sâu lắng của Chiến Lệ Xuyên càng sâu thêm…
Cuối cùng, Chiến Lệ Xuyên dặn Trạch Ngôn: “Tạm thời rút vệ sĩ về đi, bảo với mợ chủ là nhà họ Chiến đang thiếu
người nên tạm thời sẽ không cho vệ sĩ bảo vệ cô ấy nữa. Nếu cô ấy cần người thì có thể tìm anh lấy người bất cứ lúc
nào.”
Tuy Trạch Ngôn không hiểu tổng giám đốc điều hành làm vậy là có mục đích gì, nhưng anh ta vẫn vội vàng vâng lời. Cùng lúc, Quan Vũ Thần vẫn quấn lấy Cảnh Thiên như cao da chó. Cảnh Thiên rút tay khỏi cánh tay của đối phương vô số lần, nhưng mới rút được một lúc, đối phương lại ôm chặt lấy.
Hai người cứ qua qua lại lại như vậy, nếu nhìn kỹ thì sẽ có cảm giác như một đôi bách hợp.
Nơi này là một con hẻm nhỏ khá heo hút ở phía sau khu thành thị ồn ào. Phía sau con hẻm là một tòa nhà tổ hợp viện rất rộng.
Cảnh Thiên vừa thử xé miếng mè xửng dính trên người ra, vừa đẩy cửa bước vào.