Cảnh Lạc chưa hề chuẩn bị tâm lý, sắc mặt cô ta trắng bệch ra.
“Tức là không phải Cảnh Thiên có vấn đề, mà vấn đề là ở 3chính cô.”
Câu Vân Tiêu nói không phải câu hỏi mà là câu khẳng định khiến tất cả mọi người đều nhìn sang Cảnh Lạc.
1
Bình thường khi ở nhà, Cảnh Lạc muốn gió được gió muốn mua được mưa, chỉ cần ôm ngực một cái là mẹ cô ta sẽ
hái sao trên tr9ời xuống cho cô ta. Lại thêm các bạn học ở trường ngây thơ quá, ai làm Cảnh Lạc không vui, cô ta
dùng cách tương tự cũng có thể3 có được kết quả mà cô ta mong muốn. Điều này dẫn đến việc Cảnh Lạc nghĩ rằng
mình làm vậy sẽ rất có tác dụng.
Nhưng cô8 ta lại bị Ảnh để Vân luôn dịu dàng điềm đạm chỉ trích. Cảnh Lạc sợ đến ngay cả người, cô ta vừa ôm
ngực vừa tỏ ra ấm ức, vành mắt đỏ hoe lên.
Đang định hỏi vì sao Vân Tiêu lại nói cô ta như vậy, có phải cô ta đã đắc tội với Ảnh để rồi không, ai ngờ Vân Tiêu
lại lên tiếng lần nữa: “Động tí là lại ôm ngực, cô muốn nói cho tôi biết rằng cô bị bệnh tim nên tôi không nên chất
vấn cô à? Có bệnh thì phải chữa chứ không phải liều mạng làm việc. Nhìn cô ăn mặc chải chuốt cũng không giống
con nhà nghèo, bố mẹ cô chắc vẫn đủ điều kiện để chữa bệnh tim cho cô chứ?”
Hàm ý là, nếu có thực sự bị bệnh tim thì đừng ở lại đoàn làm phim này nữa.
Đạo diễn Phan Duy sờ mũi, nếu bên đầu tư thực sự muốn để ông ta đổi diễn viên, ông ta cũng chỉ có thể đổi.
Nhưng mỗi ngày đổi một người, bộ phim còn chưa quay đã phải lên hotsearch lần thứ tư mất thôi.
Cảnh Lạc không ngờ chiêu trò ngàn lần như một này lại vô dụng với Vân Tiêu, thậm chí anh ta còn không thèm
thương hoa tiếc ngọc, muốn đuổi mình đi. Nước mắt nhanh chóng trào ra, cô ta vội vàng giải thích: “Không phải
đầu, không phải như vậy đâu! Anh Vân, anh đừng hiểu nhầm!” “Vậy thì cô nói cho mọi người biết đi, vì sao Cảnh
Thiên vẫn chưa ra?”
Trước ánh mắt chăm chăm của Vân Tiêu Cảnh Lạc nhìn sang Tân Dịch sốt sắng bên cạnh rồi gọi một cách đáng
thương: “Anh Dịch…” Nếu là người khác thì Tần Dịch đã lên tiếng nói giúp rồi, nhưng lúc này người anh ta đang
đối mặt lại là thần tượng của anh ta, tiền bối trong giới giải trí. Ánh mắt Vân Tiêu đã sắc lại càng thêm lạnh, anh ta
nhìn sang Tần Dịch: “Tức là cậu cũng biết chuyện này?”
Tần Dịch vội vàng xua tay: “Em không biết.”
“Vi Vi, bên đó sao thế? Sao Cảnh Thiên vẫn chưa ra? Bọn tôi chờ ở đây đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”
“Vậy thì có lẽ ông sẽ phải chờ thêm một tiếng nữa đấy.”
Đầu bên kia vọng sang tiếng nói thong thả của Vi Vi.
Bởi vì Vân Tiêu tức rồi, lại không cho Cảnh Lạc sang hỏi tình hình, thế nên Phan Duy gọi điện thoại luôn cho nhân
viên trang điểm Vi Vi, mở loa ngoài.
Đạo diễn Phan Duy không ngờ phải chờ thêm một tiếng nữa, ông nổi đóa: “Là sao? Vì sao phải chờ thêm một tiếng
nữa? Cô có biết bây giờ tất cả diễn viên đều đang chờ Cảnh Thiên không? Cô ấy là người mới, không thể làm
chuyện mà người mới nên làm à?”
Nhưng đầu bên kia lại vang vọng sang tiếng nói đầy tức giận của Vi Vi.
“Đạo diễn Phan, chuyện này thực sự không thể trách Cảnh Thiên được. Người ta đến từ sáng sớm rồi, chờ trong phòng hóa trang cả một tiếng rưỡi. Cảnh Lạc kia ấy, tôi thực sự phục cô ta sát đất luôn, chỉ là một nữ phụ mà sớm ngày ra đã chạy sang chiếm phòng hóa trang của nữ chính, tôi bảo cô ta đi ra, cô ta bảo cô ta là em gái ruột của Cảnh Thiên, chờ Cảnh Thiên đến rồi nhường. Kết quả là vừa trang điểm được năm phút thì Cảnh Thiên đến, bảo cô ta tránh ra, sang chỗ khác trang điểm tiếp, cô ta nhất quyết không nhường, cứ bắt tôi phải trang điểm cho cô ta xong rồi mới trang điểm cho Cảnh Thiên.”
Đạo diễn Phan tức đến trợn tròn mắt.
“Cô ta bảo cô ta trang điểm cho cô ta trước là cô trang điểm cho cô ta trước à? Cô không biết cảnh của nữ chính là nhiều nhất, nên trang điểm cho nữ chính trước à?”