“Xin lỗi Cảnh Thiên, ban đầu tôi đang chờ cô trong phòng hóa trang, nhưng Cảnh Lạc bảo cô sẽ đến muộn một
chút, bảo tôi trang đ3iểm cho cô ấy trước. Cô ấy còn bảo tôi là hai chị em thân thiết với nhau lắm, đồ toàn dùng
chung thôi nên cô sẽ không để bụng đ1ầu. Tôi không biết tình hình nên cho cô ấy mượn phòng hóa trang của cô
rồi.”
Cảnh Lạc cắn môi dưới rồi liếc nhìn Vi Vi 9bằng ánh mắt u oán.
Thực sự không ngờ được đám vô dụng trong đoàn làm phim này lại sợ Cảnh Thiên như vậy.
Vi V3i không thể trông chờ gì được nữa rồi, Cảnh Lạc đành phải tỏ ra đáng thương, nở nụ cười hơi gượng gạo
nhưng vẫn rất cố gắng cứu8 vãn tình hình: “Chị à, em chỉ nhờ chị Vi Vi trang điểm cho em trước mà thôi, chị không
để bụng đầu phải không?”
Cảnh Thiên mỉm cười nhìn Cảnh Lạc đang giả vờ làm bạch liên hoa trước mặt mình, trò này hơi trẻ con quá rồi đấy.
“Nếu tao nói tao để bụng thì sao?”
Nhìn nụ cười xinh đẹp quyến rũ của Cảnh Thiên, Cảnh Lạc thấy tim mình run lên, mặt trắng bệch đi.
Bởi vì cô ta bị bệnh tim thật, cô ta cần bảo vệ trái tim mình mỗi phút mỗi giây. Hồi trước chỉ cần là thứ mà cô ta
muốn, cô ta sẽ giả vờ là tim khó chịu, thế là sẽ có được một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ mỗi lần đối diện với Cảnh
Thiên, cô ta đều cảm thấy tim mình không khống chế được mà lỡ nhịp hoặc đập điên cuồng.
Đó là sự áp lực vô cùng khó chịu.
“Chị à, em chỉ mượn dùng tạm phòng chị thôi, em cũng không ngờ là chị đến sớm như vậy. Em… em không cố ý
đầu! Ngày mai em sẽ chờ chị trang điểm xong rồi em mới trang điểm, được không ạ? Chị xem hôm nay em đã bắt
đầu trang điểm rồi, cũng không thể được một nửa lại ngừng được. Chị…”
“Ý mày là mai mày định sang dùng phòng hóa trang chuyên dụng của tao tiếp?“.
Cảnh Lạc lại cụp mắt một cách tủi thân, cô ta cắn môi rồi rụt rè lên tiếng: “Đến chị Aggie cũng dùng chung phòng
hóa trang với chị Dương Duyệt. Bây giờ khuyết vị trí nữ thứ phụ nên chị ấy mới dùng một mình. Chị à, đoàn làm
phim này chỉ có mình chị là dùng phòng hóa trang một mình, chẳng lẽ em không thể dùng chung với chị sao?”
“Mày là nữ chính? Nữ thứ chính? Nữ thứ phụ?”
Câu hỏi của Cảnh Thiên rất bén khiển Cảnh Lạc thầm hận đến ngứa cả răng nhưng cô ta vẫn không hề lùi bước. Bởi
vì những gì của Cảnh Thiên cũng đều là của cô ta, từ bé đến lớn đều như vậy, làm sao cô ta có thể để chế độ này
thay đổi được?
“Nhưng… em là em gái ruột của chị mà, đằng nào chị dùng phòng hóa trang một mình cũng lãng phí.”
“Được rồi, mày dùng đi.”
Mắt Cảnh Lạc sáng lên, cô ta cười ngại ngùng: “Cảm ơn chị!” Sau đó nhìn sang Vi Vi bên cạnh, bảo: “Chị Vi Vi,
chúng ta bắt đầu thôi.”
“Hay là để Cảnh Thiên trang điểm trước đi, cô ấy là nữ chính, nhiều cảnh quay hơn.”
Cảnh Lạc chưa đóng phim bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên cô ta vào một đoàn làm phim, hoàn toàn không biết nhiều thứ lằng nhằng như vậy, bây giờ trong lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ: quyết không thể nhường Cảnh Thiên. Nếu không thì cô ta sẽ như Cảnh Thiên, nhường một lần rồi thì sau này lần nào cũng sẽ phải nhường.
Cảnh Lạc nở nụ cười ngại ngùng, vẻ mặt hạnh phúc: “Không sao đâu chị Vi Vi, em với chị em thân nhất luôn, cái gì chị ấy cũng nhường cho em hết, đúng không chị?”
Ban đầu Vi Vi còn tưởng Cảnh Lạc không thảo mai, không đáng ghét như trong video, lại thêm cô ta là em gái ruột của Cảnh Thiên nên cô cũng trang điểm cho cô ta, nhưng bây giờ Vi Vi lại thấy hơi khó chịu thật rồi.