“Xin lỗi, em không nên đăng bài như thế. Hôm qua sau khi dự tiệc, em còn phải quay quảng cáo, sau khi kết thúc
vừa mệt vừa đói nên em bảo S3usan đi mua cho em một chiếc hamburger.”
“Lúc đó chị ấy gửi ảnh quảng cáo của hamburger cho em, hỏi em có ăn không, em bảo là ăn, 1thế là chị ấy mua về
cho em. Khi chị ấy đem về, vì cửa hàng gói không kỹ nên trông chiếc hamburger chẳng ngon mắt chút nào cả, thế
nên em 9mới không nhịn được mà ca cẩm.”
“Sau đó em đăng lên mạng rồi mới phát hiện ra chuyện của Cảnh Thiên đã lên hotsearch. Quan trọng 3là có rất
nhiều cư dân mạng hỏng chuyện đã đem ảnh chiếc hamburger của em lên bảo em đang ám chỉ Cảnh Thiên.”
“Vân Tiêu, em đã th8eo bên cạnh anh suốt bao nhiêu lâu, chắc anh cũng biết em là người thế nào, cho dù em không
thích một người nổi tiếng nào đó thì em cũng sẽ không ức hiếp cô ấy. Chuyện của Cảnh Thiên, em thực sự không cố
tình. Sau đó em muốn xóa bài nhưng lại sợ mình càng bôi càng đen nên đành để đó.”
Nói đến cuối, Hình Mỹ Kỳ nhìn Vân Tiêu như mới định thần lại từ trong cơn tự trách.
Cô ta mong hơi lạnh trong mắt Vân Tiêu có thể nhạt đi một chút.
Ai ngờ ánh mắt đối phương nhìn cô ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Đầu Hình Mỹ Kỳ bỗng nổ tung.
Hình Mỹ Kỳ chưa bao giờ đối diện với Vân Tiêu như vậy, cô ta thực sự không biết mình nên làm thế nào cả. “Đây
là lời giải thích của cô à?” Vân Tiêu hờ hững hỏi. Hình Mỹ Kỳ: … Không chờ đối phương trả lời, Vân Tiêu đã đi mất.
“Vân Tiêu.”
“Vân Tiêu!”
Hình Mỹ Kỳ gọi anh ta hai tiếng nhưng Vân Tiêu không hề ngó ngàng.
Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ khó coi đến cực điểm.
Quản lý Susan của cô ta vội vàng đi đến với vẻ mặt lo lắng. Bởi vì chị ta cũng biết thân phận Chủ tịch Hoàn Thụy
của Vân Tiêu. “Aggie, cô không nên giải thích như vậy. Chị đã bảo rồi mà, nếu cậu ta không vui vì chuyện này thì
thà cô cứ nói thật ra còn gì?”
“Nhưng em không còn cách nào khác nữa.” Hình Mỹ Kỳ đau đầu.
“Em thấy ánh mắt của anh ấy là không dám nói thật. Giữ hình tượng người phụ nữ chín chắn điềm đạm trước mặt
anh ấy bao nhiêu năm em không thể chất vấn anh ấy như những người phụ nữ khác càng không thể biết rõ có khả
năng anh ấy đã rung động với Cảnh Thiên mới gặp chưa được ba ngày, rồi nói với anh ấy là em ghen tị với Cảnh
Thiên được. Em cũng có lòng tự tôn mà! Lỡ anh ấy nói với em rằng anh ấy thích Cảnh Thiên thì em phải làm sao?”
Susan hơn Hình Mỹ Kỳ mười tuổi, trước đây khi cuộc sống khó khăn nhất là Hình Mỹ Kỳ đã vực cô ta dậy, sau đó
đưa cô ta cùng bước lên đỉnh cao.
Thế nên Susan gần như không hề giấu giếm Hình Mỹ Kỳ điều gì.
“Nhưng ban nãy cô giải thích với chủ tịch như vậy là không được đâu.”
“Vì sao?” Hình Mỹ Kỳ ngơ ngác.
“Là một nghệ sĩ, cô lại không ngó ngàng đến mạng xã hội? Cho dù cô không để ý thì tôi cũng sẽ để ý nhất cử nhất động trên đó, sau đó lại với cô. Thế nên cô nói cô không biết chuyện Cảnh Thiên bị bạo lực mạng là hoàn toàn vô lý.”
Hình Mỹ Kỳ: …
“Cô biết rõ Cảnh Thiên bị bạo lực mạng, rõ ràng đã biết rằng chủ tịch đối xử khác với cô ta, cô còn ám chỉ cô ta khiến sự việc bị xé ra to hơn. Cô cũng thấy thái độ của chủ tịch hôm qua rồi đấy, cho dù cô đã làm rõ thái độ của mình rồi, anh ta vẫn đứng về phía Cảnh Thiên. Aggie, chỉ là một người phụ nữ mà chủ tịch mới quen mà thồi, cô đã nói rồi, cô luôn là người phụ nữ chín chắn điềm đạm trước mặt anh ta, sao lại tự mất khống chết rồi phạm sai lầm mãi như thế?”