Nói xong, Cảnh Thiên vừa ngân nga bài hát mới học được sau khi xuyên đến nước Z, vừa lắc vòng eo rắn nước,
thong thả đi về p3hía phòng hóa trang.
Một phút trước người chẳng ngó ngàng gì đến ta, một phút sau ta cho người có với cũng không đến1.
Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ đã khó coi đến mức lớp trang điểm dày nặng cũng sắp không giấu nổi nữa, sự lúng túng cực
độ khi9ến cô ta vô cùng ấm ức.
Vân Tiêu là người đàn ông mà cô ta đã phấn đấu chín năm.
Từ 19 tuổi đến bây giờ là 238 tuổi, cô ta đã không còn trẻ nữa. Bây giờ cả danh tiếng lẫn địa vị đều đã có đủ, gia
cảnh cũng tốt, người nhà đều mong cô 8ta có thể sớm ga vào nhà Vân Tiêu.
Ban đầu cô ta còn nghĩ người nhà mình hẹp hòi, thực ra có thể ở bên cạnh Vân Tiêu một cách gần gũi như thế này,
có thể giành được sự tin tưởng của anh ta, có thể ở bên cạnh anh ta nói chuyện giải sầu khi tâm trạng anh ta không
tốt, có lẽ còn tốt hơn kết hôn với anh ta nhưng suốt ngày phải đối diện với cái mặt trông thì dịu dàng nhưng thực ra
lại lạnh lẽo như băng.
Cô ta không hề lo lắng về chuyện kết hôn, cô ta tin chắc rằng, hoặc là Vân Tiêu không kết hôn cả đời, nếu kết hôn
thì chắc chắn sẽ chọn cô ta.
Nhưng sự tự tin này đã bị Cảnh Thiên mới quen được ba ngày phá vỡ.
Lúc này Hình Mỹ Kỳ vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn có phần kích động đến điên dại, nhưng hình tượng người
phụ nữ chín chắn hiểu chuyện hành sự bình tĩnh mà cô ta xây dựng bên cạnh Vân Tiêu lại đè ép người khổng lồ
Hulk trong lòng cô ta xuống.
“Vân Tiêu, em đã làm sai chuyện gì rồi sao? Vì sao anh lại phải như thế?”
Hình Mỹ Kỳ đứng bên cạnh Vân Tiêu, cố gắng muốn xây dựng sự bình đẳng giữa hai người. Tuy cô ta chỉ là một
nghệ sĩ trong công ty của Vân Tiêu, nhưng cô ta là Thị hậu có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty, có thể coi là
người hợp tác của công ty rồi, hơn nữa, ít nhất cô ta cũng là bạn của Vân Tiêu.
Nhưng ánh mắt Vân Tiêu lại hướng về Cảnh Thiên, ánh mắt anh ta như dính keo, không gỡ ra được.
Hình Mỹ Kỳ thấy cảnh này thì tay run lên, cuối cùng phải nắm chặt lại thành năm đầm mới cảm thấy đỡ hơn.
Ban đầu cô ta tưởng Vân Tiêu không nghe thấy lời cô ta nói nên mới không trả lời, nhưng khi Hình Mỹ Kỳ chuẩn bị
lặp lại đối phương lại sải chân bỏ đi
Bỏ đi rồi!
Không hề ngó ngàng đến cô ta!
Nhìn Vân Tiêu coi cô ta là không khí, Hình Mỹ Kỳ hốt hoảng.
Cô ta vội vàng đuổi theo, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Vân Tiêu rồi hỏi: “Vân Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
vậy, vì sao anh lại không hề ngó ngàng gì đến em?”
Vân Tiêu vẫn tiếp tục đi về phía trước, Hình Mỹ Kỳ vượt lên rồi chặn ngay trước mặt anh ta.
“Em đã làm việc gì khiến anh không vui à? Vì sao anh lại không ngó ngàng đến em? Có liên quan gì với Cảnh
Thiên không?”
Hình Mỹ Kỳ thực sự không thể nhịn nổi nữa, cô ta hỏi liên ba câu hỏi phát ra từ tận đáy lòng.
Cô ta nhìn Vân Tiêu chăm chú, vẻ mặt vừa quật cường vừa ấm ức.
Nhưng trước ánh mắt nhìn chòng chọc dần trở nên lạnh giá của Vân Tiêu, cuối cùng Hình Mỹ Kỳ vẫn không chịu
được áp lực nặng nề như vậy, cô ta mềm rũ cả người, mắt cũng đỏ hoe.
Người đẹp chín chắn lại tỏ ra đáng thương như vậy, ai cũng sẽ thấy thương, nhưng Hình Mỹ Kỳ lại kinh ngạc nhận
ra rằng Vân Tiêu hoàn toàn không có ý định thương xót cô ta.
“Có phải anh giận vì bài đăng của em hôm qua không?”
Nhưng Vân Tiêu vẫn không thèm ngó ngàng gì đến cô ta.
Hình Mỹ Kỳ cảm thấy ánh mắt bình thường đã có thể xuyên thấu lòng người của Vân Tiêu, lúc này dường như đã rọi rõ tâm hồn cô ta, rọi sáng những thứ xấu xa nhất trong lòng cô ta.
Hình Mỹ Kỳ đau đớn đưa tay lên ôm trán rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt áy náy và đau buồn.