Nhưng cô không có hứng thú với trai đẹp lắm, kiếp trước kiếp này cô đều chỉ có một hứng thú, đó chính là kiểm
thật nhiều thậ3t nhiều tiên.
Vân Tiêu đang mời cô rất rõ ràng, bình thường cô đều không quan tâm khi gặp trường hợp như thế này. N1hưng
lúc này ánh nắng cuối đông đầu xuân đang rọi lên cơ thể anh ta như một luồng sáng, rọi thẳng vào trái tim cô
không hề 9báo trước.
“Tôi ăn rồi.” Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nói thêm một câu: “Giờ không đói.” Vân Tiêu nở nụ 3cười:
“Được, đằng nào cũng là đồ ăn vặt, nếu cô đói thì có thể lại đây ăn.” “Vâng.” Cảnh Thiên gật đầu.
Cô không g8hét Vân Tiêu, đương nhiên là sẽ thuận theo ý anh ta.
“Vân Tiêu, em đang tìm anh khắp nơi, hóa ra anh ở đây à!”
Là Hình Mỹ Kỳ.
Cô ta nhìn Vân Tiêu, cười rất dịu dàng, nhưng lại không cho Cảnh Thiên lấy một ánh mắt, như Cảnh Thiên không
hề tồn tại.
Nhìn đồ ăn trên tay Vân Tiêu, Hình Mỹ Kỳ vui vẻ nói: “Anh mua ở nhà Vinh Ký mà em thích à? Vừa hay sáng nay
em dậy muộn, vẫn chưa ăn sáng, anh đã ăn chưa? Chúng ta ăn chung nhé?”
Thực ra ban nãy Vân Tiêu mới nói chuyện với Cảnh Thiên, cô đã để ý thấy Hình Mỹ Kỳ đứng cách đó không xa rồi.
Tuy không nhìn vào mắt cô ta nhưng Cảnh Thiên vẫn cảm nhận được ý thù địch từ cô ta.
Sự thù địch của Hình Mỹ Kỳ đổi với cô đến từ đầu, cô biết. Đơn giản là vì sợ cô quyến rũ Vân Tiêu mà thôi.
Nếu Hình Mỹ Kỳ không khiến cô chướng mắt thì cô sẽ giữ khoảng cách với Vân Tiêu để không khiến đối phương
cảm thấy khó chịu. Nhưng làm sao bây giờ nhỉ? Bài đăng chiếc hamburger Hình Mỹ Kỳ đăng lúc rạng sáng đã bị cô
nhìn thấy, dù đối phương không nói rõ ra là đang nói mình, nhưng cả nghìn cả vạn cư dân mạng đã biết là đang
ám chỉ cô rồi, cô không tin bản thân Hình Mỹ Kỳ không nghĩ đến.
Điều Cảnh Thiên ghét nhất chính là mình đã không động vào đối phương rồi mà tự nhiên lại bị đối phương đạp
cho một cái.
Thế nên nếu ban nãy Cảnh Thiên chỉ bị thu hút bởi cảm khác khiến cô chấp nhận lại gần Vân Tiêu, đồng ý chờ lát
nữa đói sẽ ăn đồ anh ta mua, bây giờ cô cực kỳ muốn đối đầu với Hình Mỹ Kỳ.
“Chị Aggie đây là bữa sáng anh Vân mua cho tôi ”
Cảnh Thiên nở nụ cười vô cùng đáng ghét rồi lên tiếng, phối hợp với khuôn mặt yêu nghiệt vừa nhìn là biết phe
phản diện, quả thực khiến Hình Mỹ Kỳ buồn nôn.
Sau khi thấy Hình Mỹ Kỳ thay đổi sắc mặt, Cảnh Thiên lại cười tươi, nhìn sang Vân Tiêu và hỏi: “Đúng không anh
Vân?”
Ý cười trong mắt Vân Tiêu càng đậm hơn. Sao con bé này xấu xa thế nhỉ?
Đúng là gen nhà anh ta. Hình Mỹ Kỳ bị thách thức, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lúc này Vân Tiêu lại giáng cho cô ta một đòn trí mạng.
Ha?
Cái quái gì? Hình Mỹ Kỳ rất muốn chửi thề, cô ta nhìn Vân Tiêu như đang nhìn một người mà cô ta hoàn toàn không quen biết.
“Đó, chị Aggie, chị cũng nghe thấy rồi đó, bữa sáng trong tay anh Vân là đồ ăn thêm của tôi, đoàn làm phim có nhà ăn, nếu chị đói thì có thể ra đó ăn.”