Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 197




Sau khi lên xe, Vân Tiêu vô cùng thoải mái.


“Đại ca, có chuyện tốt gì sao?”


Quản lý gọi là “Vân Tiêu” khi ở trong đoàn phim, lú3c này lại gọi là đại ca.


Khóe môi Vân Tiêu nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú được nụ cười này phác họa một cách hoàn hảo. Anh ta không trả
1lời câu hỏi của quản lý mà lấy điện thoại ra gọi điện. “Nữ chính trong Mirror World – Cảnh Thiên, điều tra về bối
cảnh của cô ấy. Tôi muốn có 9tài liệu chi tiết nhất.” Hồ Sâm đang ngồi trên ghế phụ lái phía trước quay đầu lại liếc
nhìn Vân Tiêu, thắc mắc hỏi: “Đại ca, Cảnh Thiên đó có3 vấn đề gì sao?” Vân Tiêu liếc nhìn Hồ Sâm, hỏi ngược lại
một cách không vui: “Một cô gái đáng yêu như vậy, cậu cho rằng cô ấy có thể có vấn đ8ề gì chứ?” ??? Đôi mắt vốn
không được to cho lắm của Hồ Sâm mở to. Không phải hắn chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi sao? Có cần thiết như vậy
không? “Cậu có biểu cảm gì thế hả? Bây giờ mắt cậu rất giống mắt một con chồn xấu xí cậu có biết không hả? Hay
là cậu đi làm phẫu thuật thẩm mỹ mắt đi?”


Mặc dù mắt hắn một mí, không đẹp trai như đại ca, nhưng cũng có rất nhiều cô gái thích mắt một mí mà.


“Đại ca, mắt một mí sáng.”


“Ánh sáng tà ác, nhìn ai cũng mang một ý khác. Hay là cậu đi kiểm tra xem có phải dạo này ánh đèn flash chiểu
nhiều quá rồi không, không được nữa thì cậu đi kiểm tra xem có phải bị mù màu không.”


Hồ Sâm: !!!


Lúc này Vân Tiêu không thể giấu được nụ cười trên môi nữa.


Anh ta đã nói mà, tình cảm của ba anh em nhà anh ta cũng khá, sao họ lại không thể có ham muốn bảo vệ từ trong
xương tủy với em gái chứ?


Nhưng sau khi gặp em gái ngày hôm nay, anh ta mới biết thì ra tình thân ruột thịt lại thực sự thần kỳ như vậy.


Mặc dù dùng “kết giao đã lâu nhưng vẫn không phải tri kỷ, người mới tình cờ gặp lại thân thiết như đã quen nhau
từ lâu” để miêu tả là không thích hợp, nhưng từ nhỏ anh ta đã không có nhiều tình cảm với cô em gái đang ở nhà
kia. Nhưng đối với cô gái đáng yêu lần đầu gặp lại dâng lên lòng hiếu kỳ và ham muốn bảo vệ vô cùng sâu sắc.


“Đại ca!” Hồ Sâm điều chỉnh lại sắc mặt: “Anh sẽ không có hứng thú với Cảnh Thiên đó đấy chứ? Cô ấy là người
của Trung Bác. Hơn nữa anh cũng biết bộ phim này Trung Bác đầu tư vì muốn nâng đỡ cô ấy
mà.”


Nụ cười trên khóe môi Vân Tiêu dần tắt, anh nhìn quản lý đang nghiêm túc, đôi mắt tao nhã đã phủ một lớp băng.


Hồ Sâm, Hồ Thần, Hồ Sĩnh, Hồ Xứng là bốn anh em nhà họ Hồ.


Lúc đầu sau khi bố mẹ họ sinh đứa con đầu tiên đã đặt tên cho một cái tên không tồi, sau khi sinh đứa thứ hai thứ ba thứ tư xong thì khá tùy tiện, dựa theo tên của con cả để đặt.


Bốn anh em họ sinh ra để làm trợ lý ưu tú.


Có thể nói hắn và đại ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn biết quá rõ tính cách của đại ca.


Phát hiện lần này đại ca thực sự nổi giận rồi, Hồ Sâm hoàn toàn cảm nhận được chuyện không hay, vội vàng nói: “Đại ca, em không có ý gì khác. Nghe nói Cảnh Thiên có khả năng là đã dựa dẫm được vào ai rồi, người bên ngoài không biết, em mà còn không biết được à? Nhà Chiến Nghệ Hòa là chi thứ, người thực sự có tiếng nói trong nhà họ Chiến chỉ có Chiến Lê Xuyên. Nhà họ Chiến đồng ý lấy ra số tiền mấy trăm triệu để nâng đỡ Cảnh Thiên, nếu như không có sự đồng ý của Chiến Lê Xuyên thì không thể xảy ra được. Cho nên ý của em là, nếu như anh thật sự thích cô gái đó thì có thể dứt khoát hỏi Chiến Lê Xuyên về tình hình liên quan. Không chừng anh ta hiểu rất rõ về bối cảnh của Cảnh Thiên.”