Lúc này, Tần Dịch không biết rốt cuộc bên phía Cảnh Thiên xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến tiền.
Liên tưởng đến chuyện xày ra buoi chiêu, lòng Tân Dịch thắt lại.
Anh ta sợ Cảnh Thiên không cần thận, để ông cụ Chiến biết được chuyện của họ, bây giờ phải thu hồi lại số tiền đó, anh ta đột nhiệt nóng đầu, nhanh chóng phủ nhận: “Thiên Thiên, có phải em nhớ nhầm rồi không? Anh vay tiền em khi nào chứ?"
Vết đỏ bị bỏng trên vai đau rát, tâm trạng của Tần Dịch cũng trở nên không vui theo, giọng điệu nặng në hơn thấy rõ.
"Sao anh hỏi em mà em không trả lời? Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả."
Cảnh Thiên vừa nhàn nhã trả lời điện thoại, vừa vươn tay ngắt một cành hoa quế trên cây xuống.
"Không có chuyện gì thì tại sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này? Cảnh Thiên, anh không đùa đâu!" Giọng nói của Tần Dịch lạnh lùng hơn hẳn.
Nếu là bình thường, sau khi Cảnh Thiên nghe thấy giọng nói kìm nén lửa giận của anh ta sẽ lập tức vâng lời răm rắp.
Bao nhiêu năm qua, anh ta cũng dựa vào tình yêu không giữ lại điều gì của đối phương để từng bước đi đến đỉnh cao của tình yêu.
Nhưng Cảnh Thiên của hiện tại đã không còn là nguyên chủ nữa rồi.
Cô hoàn toàn không nhớ đối phương đã vay mình bao nhiêu tiền, cô phát hiện ra rằng, chi cần là chuyện nguyên chủ không mấy để tâm thì cô sẽ không nhớ.
Đủ cho thấy rằng nguyên chủ thật sự không coi Tần Dịch là người ngoài.
Cho vay nhiều tiền như vậy mà cô chẳng nhớ gì, nhưng cô đều nhớ những lời ngọt ngào giả đến mức không thể giả hơn được nữa mà Tân Dịch nói bên tai nguyên chủ.
Nhưng trong trí nhớ mơ hồ, có lẽ đúng là đổi phương có vay tiền, cho nên cô đã báo một con số cao hơn để tránh mình bị thiệt.
Nhưng cô lại bị...!gã trà xanh này quát!
Gã trà xanh này còn không thể đổi xử tốt với kim chủ của mình, anh ta có còn là người không vậy?
Nuôi gái sau lưng kim chủ thì thôi đi, cũng phải có thái độ và đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất chứ!
Người đàn ông này đúng là gã trà xanh lợi hại đấy.
Cảnh Thiên khinh thường nhất chính là những người như vậy, cô công kích một cách tràn đầy lý lẽ: “Ai đang nói đùa với anh hả? Tôi là loại người lấy tiền ra để đùa sao?"
Tần Dịch: ???
Sao anh ta lại cảm thấy lúc này tính tình của người phụ nữ vẫn luôn coi tình cảm là trên hết, không phải thật sự tiền bạc như cỏ rác, nhưng cũng không quan tâm mấy đến tiền bạc đột nhiên có cái gì đó sai sai vậy?
"Anh có vay tiền của tôi hay không trong lòng anh không biết à? Sao hà, khi vay tiền của tôi, lừa tôi gả vào nhà họ Chiến thì toàn nói lời đường mật ngon ngọt, bây giờ tôi hỏi một câu là lập tức lật mặt không nhận à?"
Tần Dịch: !!!
"Họ Tân kia, bà đây không có nhiều kiên nhẫn đâu, rốt cuộc anh vay tôi bao nhiêu tiền? Tôi đếm đến ba anh phải lập tức nói cho tôi biết, không thì đừng có mà trách tôi không niệm tình cũ!"
Tần Dịch còn đang tức giận, bị lời nói của Cảnh Thiên làm cho sợ hãi đến mức linh hồn bay lên từ đỉnh đầu.
Mặc dù bình thường thái độ của anh ta đối với Cảnh Thiên không quá tốt, thậm chí anh ta còn thường xuyên giận dữ với cô, nhưng trong thâm tâm anh ta biết rất rõ rằng mọi sự phát triển trong tương lai của anh ta đều phải dựa vào người phụ nữ này.
Nhưng cho dù trưóc đây anh ta có xấu tính như thế nào đi chăng nữa, người phụ nữ này vẫn luôn tin tưởng và bao dung anh ta vô điều kiện, sao hôm nay lại đột nhiên hung dữ với anh ta như vậy?
Điều quan trọng là rốt cuộc anh ta đã làm gì sai? Tại sao cô lại nói đến mức “không niệm tình cũ" rồi?
"Thiên Thiên, rốt cuộc em làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Em nói cho anh biết đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.
Em như vậy...!anh thấy rất hoang mang."
"Đừng có mà dài dòng.
Một...!hai...".