“Tiểu Hiên nói với con rồi, thật ra nó là vì chân của Kỷ Niên nên mới đi nhờ cô Đổng của Đường Môn. Cô Đổng
đồng ý điều 3trị cho Kỷ Niên, nhưng điều kiện là bảo Tiểu Hiện tìm người giúp cô ta bắt Hồng Lục lại. Hơn nữa cô
ta bắt Hồng Lục khôn1g phải là vì muốn giết người, mà là muốn lấy đồ của Đường Môn từ trong tay Hồng Lục mà
thôi. Bố, Tiểu Hiên làm như vậy đ9ều là vì muốn tốt cho Kỷ Niên.”
Dương Duyệt nghe vậy thì nhanh chóng nói: “Đúng vậy, ông nội, A Hiên luôn muốn h3àn gắn quan hệ giữa mình
và Kỷ Niên, anh ấy…”
Ông cụ Lục luôn xoay hai quả óc chó trong tay, bình tĩnh nhắm mắ8t nghỉ ngơi, cho dù là cháu ruột của mình có bị
bắt thì ông cũng vô cùng thờ ơ. Khi Dương Duyệt còn chưa nói xong, ông cụ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén
khiến Dương Duyệt run rẩy.
Nhìn thấy Dương Duyệt sợ hãi, ông cụ mới bình thản nói: “Hai chữ Kỷ Niên không phải là để cho cô gọi.” Dương
Duyệt ở bên ngoài độc đoán bao nhiêu thì trước mặt ông cụ lại chột dạ bấy nhiêu.
Giống như năm đó ông cụ thích cô ta như thế nào thì bây giờ hận cô ta như thế nhỉ?
Năm đó sau khi Lục Kỷ Niên bị liệt, cô ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ luôn ở bên anh ta. Tuy nhiên trước sự theo
đuổi của Lục Hiên, cô ta không thể chống đỡ được và bị Lục Kỷ Niên bắt được tại trận.
Ông cụ không hề mắng mỏ cô ta, không trừng phạt cô ta hay ngăn cản cô ta hẹn hò với Lục Hiên. Nhưng sau khi cô
ta hủy bỏ hôn ước với Lục Kỷ Niên thì ông cụ lập tức vượt qua con trai Lục Diêm Lỗi của mình và giao quyền thừa kế cho Lục Kỷ Niên.
Nói cách khác, cho dù cô ta thực sự trở thành mợ chủ nhà họ Lục thì tương lai cũng là một chi thử mà thôi. Trừ khi
Lục Kỷ Niên không kết hôn cả đời và không có con.
Nhưng Lục Kỷ Niên chỉ bị liệt chân, hình như phương diện kia không hoàn toàn bị tổn hại. Khi ông cụ bình tĩnh
chấp nhận tình cảm của cô ta và Lục Hiên, giao quyền thừa kế cho Lục Kỷ Niên trước mặt tất cả mọi người, cô ta
thật sự không biết mình nên vui mừng hay hối hận. Đối mặt với sự lạnh nhạt của ông cụ lúc này, Dương Duyệt đã
hoàn toàn hiểu rõ địa vị và sức nặng của hai anh em trong lòng ông cụ rồi, cô ta cắn môi nói, đổi hai chữ “Kỷ Niên” đi.
“Ông ơi, A Hiên rất yêu thương anh cả, anh ấy nói muốn chữa khỏi chân cho anh cả không chỉ một lần, như vậy
anh ấy sẽ không còn nợ anh cả gì nữa. Cháu tin lời của bác trai, lần này chắc chắn là A Hiên muốn có Đổng chữa
chân cho anh cả, lại không ngờ rằng anh cả lại tự liên hệ với giáo sư Hồng Lục của viện nghiên cứu Lawrence. Ông
ơi, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ông cứu A Hiên đi, anh ấy là cháu trai của ông mà!”
“Nó đáng tội!” Ông cụ không tức giận, còn nói lý với Dương Duyệt bằng thái độ rất tốt: “Mu bàn tay, lòng bàn tay
cái gì? Nhà họ Lục tôi chưa bao giờ thừa nhận Lục Hiên là cháu trai.”
Dương Duyệt chấn động, cô ta có cảm giác như tim mình sắp vỡ nát rồi.
Tuy vẫn luôn cảm thấy ông cụ thiên vị, nhưng… chưa bao giờ thừa nhận Lục Hiên là cháu trai là có ý gì?
Lục Diêm Lỗi lại tỏ ra chua xót: “Bố, bố cần gì phải vậy? Không phải Lục Hiên cũng là con của con sao? Thằng bé
không phải là cháu ruột của bổ sao? Con không có ý kiến về việc bổ thiên vị Kỷ Niên, dù sao thì mẹ Kỷ Niên cũng
mất sớm. Nhưng bây giờ Tiểu Hiên bị bắt, chí ít bổ cũng ra tay cứu nó chứ?”