Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 186




“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm phẫu thuật cho anh. Nếu như thật sự xảy ra sự cố, tôi và Hồng Lục sẽ ký thỏa
thuận, đến lúc đó sẽ có c3ơ quan chuyên môn kiểm định trách nhiệm trong cuộc phẫu thuật của chúng tôi. Đây
không phải là việc tôi có thể quyết định được, cũng khôn1g phải do Hồng Lục quyết định. Cậu ba còn có thắc mắc
gì nữa không?”


Lúc này Đổng Duyệt Đồng cũng sợ rằng 20% cổ phần của tập đoà9n AUPU mà ông cụ Chiến đã hứa với cô ta bay
mất, đã quên mất chuyện Cảnh Thiên nói xấu sau lưng cô ta vừa rồi từ lâu.


Tuy nhiên, 3Chiến Lê Xuyên lại nói: “Vậy thì hãy đợi sau khi giáo sư Hồng Lục cũng đồng ý cùng cô Đổng điều trị
cho tôi, chúng ta lại thảo luận chuyệ8n phẫu thuật vậy. Cũng không còn sớm nữa, tôi mệt rồi, cô Đổng cứ tự
nhiên.”


Đối với Đổng Duyệt Đồng, Chiến Lê Xuyên không tiếp nhận cũng không từ chối hoàn toàn. Nếu như Cảnh Thiên
nói rằng anh có thể đứng lên, vậy thì anh tin rằng cô nhất định sẽ có cách.


Phương pháp của Cảnh Thiên rõ ràng là có liên quan đến Viện nghiên cứu Lawrence.


Vì vậy, mọi thứ đều do Viện nghiên cứu Lawrence quyết định. Họ cảm thấy rằng họ có thể hợp tác với Đổng Duyệt
Đồng thì anh sẽ giao tính mạng của mình cho họ. Khi Đổng Duyệt Đồng rời đi, sắc mặt rất khó coi, nhưng tâm
trạng của Cảnh Thiên lại rất tốt. Cảm giác lần đầu tiên được một người đàn ông bảo vệ theo cách này rất tuyệt.
Càng ngày Cảnh Thiên càng thấy người đàn ông này vừa mắt hơn rồi.


Sau khi ly hôn, nếu anh đồng ý, cô cũng có thể nhận anh làm đàn em.


Ông lớn Cảnh Thiên nghĩ như vậy. Nhìn thấy Cảnh Thiên vui vẻ, Chiến Lê Xuyên cũng thoải mái theo. “Anh đối xử
với Đổng Duyệt Đồng như vậy, không sợ cô ta trả thù trên bàn mổ sao?” Cảnh Thiên hỏi. “Tôi cảm thấy có thể cô sẽ
không để tôi nằm lên bàn mổ của Đổng Duyệt Đồng.” Chiến Lê Xuyên thành thật trả lời.


Cảnh Thiên sững sờ.


“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”


“Không phải lúc trước cô đã nói rồi sao, có nghiêng về Viện nghiên cứu y học Lawrence hơn.”


“Nhưng hình như người nhà của anh nghiêng về để Đổng Duyệt Đồng và Viện nghiên cứu Lawrence cùng nhau
mổ chính hơn.” Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên. Dưới ánh đèn ban đêm, đôi tai tinh xảo ấy sáng lên màu trắng
sứ, mang chút hồng phớt mềm mại, trông rất đáng yêu. Mà cho dù khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt ấy không cười,
đôi mắt hoa đào đó cũng long lanh như nước mùa xuân vậy. Con ngươi đen láy long lanh giống như viên đá quý
cao cấp, tỏa sáng rạng rỡ.


Ánh mắt Chiến Lê Xuyên sâu thẳm, anh nói: “Cô là vợ tôi, là nữ chủ nhân của nhà họ Chiến. Trong chuyện này, lời
nói của cô… còn quan trọng hơn của ông nội.”


Cảnh Thiên hơi ngơ ngác.


Cô không hiểu sao quyền phát ngôn của một người vợ xung hỉ như cô lại có thể lớn hơn kim chủ được? Khi đang
nói chuyện với Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên đặt một cái lọ nhỏ lên chiếc bàn bên cạnh.


“Cái này là gì thế?”


Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Chiến Lê Xuyên biết rằng mình nên nhắm mắt lại rồi. Nhưng trước khi nhắm
mắt, anh vẫn muốn biết đó là gì.


Mặc dù không thể khiến anh hôn mê, nhưng đúng là có thể khiến anh có một giấc ngủ ngon.


“Bên trong có hoa oải hương có tác dụng an thần. Tôi thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, cho nên tiện tay mua một
lọ.”


“Mùi hương này rất thơm, cô mua ở đâu thế? Tôi bảo Trạch Ngôn đi mua cho tôi mấy lọ.”


“Tôi chỉ tiện tay mua thôi, ở một quá vỉa hè. Tôi cũng quên mất chủ quán trông như thế nào rồi.”


Bịa chuyện!


Cô cứ bịa nữa đi!