Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 180




Cảnh Thiên đổi hướng: “Ai mà chẳng có lúc ốm bệnh, chờ khi anh đứng dậy được rồi…” Cảnh Thiên quan sát nơi
đang được chăn che lấp trên n3gười Chiến Lê Xuyên bằng đôi mắt xinh đẹp: “Anh đẹp trai thế này, vóc dáng cũng
đẹp, tôi sẽ không chê anh nữa đâu.”


Cảnh Thiên th1ề, “chế” mà cô đang nói chỉ là chê kiểu bệnh tật do nằm lâu trên giường không thể động đậy mà
thôi, chứ không phải kiểu chế sau này anh c9ó thể đứng dậy được rồi, cô sẽ muốn làm gì làm gì đó với anh. Cô chỉ
muốn nói rằng Chiến Lê Xuyên cao thế này, vóc dáng lại đẹp thế này, 3nếu anh có thể đứng dậy được, người như
anh làm gì có ai chê nổi.


Những Chiến Lê Xuyên lại cảm thấy đây là một sự cổ vũ vô cùng t8o lớn.


Lần đầu tiên bị một cô gái tuyên bố chủ quyền một cách ngang ngược và khác biệt như vậy, tại anh bỗng đỏ bừng
lên.


Cảnh Thiên cũng nhìn thấy tại Chiến Lê Xuyên đó. Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ngầu đột ngột đỏ như cả
tai, đây là một sự tương phản vô cùng đáng yêu. Cảnh Thiên cũng thấy Chiến Lê Xuyên đỏ tại rất đáng yêu, nhưng
cô vẫn hiểu nhầm. “Sao thế? Giận à? Yên tâm đi, anh chắc chắn có thể đứng dậy được. Cái miệng tôi thiêng lắm
đấy.”


Giận?


Chiến Lê Xuyên liếc nhìn cô gái nhỏ đang chân thành xin lỗi anh. Thôi vậy, giận thì giận.


Anh còn tưởng một người đến người máy mà cũng có thể tán tỉnh đến mức chết máy như cố chắc chắn là một cao
thủ tán trai, kết quả lại khác với những gì anh nghĩ, cô gái này là một kẻ ngốc trông giống cáo già mà thôi.


Thấy Chiến Lê Xuyên không nói năng gì, Cảnh Thiên tưởng là anh giận thật nên gãi đầu.


Cô nghĩ có lúc cái miệng chuyên chọc người ta tức chết của mình cũng nên lựa lời một chút. Đâm chọt không thèm
nương tay như vậy hơi lạc quẻ so với bề ngoài dịu dàng xinh đẹp của cô.


Thực ra Chiến Lê Xuyên rất tốt.


Biết rõ rằng cô đã có người mình thích, không những không tức giận ghen tuông mà còn lặng lẽ giúp cô.


Đầu tiên là giúp cô chỉ trích Chiến Nghệ Hòa một cách gay gắt ngay trước mặt các quản lý cấp cao, bãi miễn thân
phận giám đốc quản lý nghệ sĩ của cô ta, giành lại vai nữ chính cho cô. Sau đó anh lại sai người xử lý tay phóng
viên Tần Dịch gọi đến chụp trộm cô ở cổng nhà. Bây giờ, sau khi biết Tần Dịch và Cảnh Lạc vẫn còn trong danh
sách diễn viên, anh lại bãi miễn cả chức phó chủ tịch Trung Bác của Chiến Nghệ Hòa,


Chưa xét chuyện anh chỉ là một người bị liệt nặng, phải nằm yên trên giường, có thể chết bất cứ lúc nào vì suy nội tạng, rất nhiều ông chồng thật sự tay chân đầy đủ cũng không có mấy ai có thể làm nhiều việc như vậy vì vợ của mình.


Vì vậy Cảnh Thiên nghĩ có lẽ mình hơi quá đáng khi xát muối lên vết thương của Chiến Lê Xuyên.


“Ừm, nếu anh không tin thì tôi có thể cá cược với anh.” Chiến Lê Xuyên nhìn vẻ bất an và ý xin lỗi vô cùng chân thành lấp lánh trong ánh mắt cô, ý cười sâu trong đôi mắt anh càng đậm thêm.


Bình thường trừ anh và ông nội ra, cô gái nhỏ này luôn tỏ vẻ như một con cáo giảo hoạt trước mặt tất cả mọi người, lúc này lại hiếm khi tỏ ra trong sáng như vậy, Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Được, cô muốn cược cái gì?” “Cược…một năm, à không, nửa năm, nếu anh có thể đứng dậy được.” Nghe thấy thời hạn này, Chiến Lê Xuyên lại thấy tim mình rung lên mạnh mẽ.