Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 177




“Ai có gì với Tần Dịch cơ?” Chiến Nghệ Hòa nổi điên lên, nhìn sang Chiến Vũ Hằng: “Có phải cô ta bị điên rồi
không? Rõ ràng là cô ta qua lại v3ới Tần Dịch cơ mà!”


Nhưng ánh mắt Chiến Vũ Hằng nhìn Chiến Nghệ Hòa đã lạnh lẽo vô cùng.


“Không chỉ làm mất cổ phần của chi t1hứ, bây giờ đến cái ghế phó chủ tịch Trung Bác cũng bị cô làm mất rồi, sao cô
lại ngu ngốc như thế này được nhỉ? Gây chuyện cho Cảnh Thiên và9 tận dụng chức vụ và cổ phần để giành lợi ích
về cho tôi, rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn? Cô thực sự muốn cút khỏi nhà họ Chiến đến thế c3ơ à?”


Chiến Nghệ Hòa vô cùng ấm ức: “Rõ ràng là cô ta quá đáng! Anh không thấy cô ta không hề tôn trọng em à? Cho
dù là đang ở ngay t8rước mặt anh, cô ta cũng tát em hai cái! Em đã nhẫn nhịn đến nước này rồi, anh không những
không an ủi em mà còn mắng em nữa!”


Nhưng Chiến Vũ Hằng chỉ lạnh lùng nhìn Chiến Nghệ Hòa, sau đó nhả ra ba chữ qua kẽ răng: “Đáng đời cô.”


Chiến Nghệ Hòa: … “Cả AUPU gần như đều được ông nội tặng cho Chiến Lê Xuyên rồi, cô ta là bà chủ trong nhà,
cần gì phải tôn trọng đứa con gái chi thứ như cô? Cô ảo tưởng về địa vị của mình hơi quá rồi thì phải?”


Chiến Nghệ Hòa:


“Vai diễn đó là ông nội cho cô ta, cô ta bị quản lý chơi xỏ, bỏ chút tiền ra bù vào là được rồi, sau này còn có thể lấy
được nhiều tiền hơn từ chỗ ông nội. Nếu cô không làm chủ được thì có thể đưa cô ta đến gặp tôi. Nhưng cô đã làm
gì? Bị Chiến Lê Xuyên lấy mất vị trí giám đốc quản lý nghệ sĩ rồi mà cô còn dám giữ Tần Dịch và Cảnh Lạc lại, hơn
nữa còn tốn nhiều tiền của Trung Bác như thể chỉ để gây thêm chuyện cho Cảnh Thiên. Chiến Nghệ Hòa, rốt cuộc
đầu có chứa cái gì vậy?”


Chiến Nghệ Hòa chỉ có thể im lặng đứng yên hứng trọn cơn giận của Chiến Vũ Hằng.


Bởi vì cô ta cũng thấy hối hận vì chuyện này rồi.


Cô ta thực sự không ngờ được rằng Chiến Lê Xuyên có thể ngang nhiên bãi miễn chức vụ phó chủ tịch Trung Bác
của cô ta sau khi ông trẻ đã cắt mất 60% lợi nhuận của chị thứ rồi.


Khi Chiến Lê Xuyên đã đơn phương quyết định, đồng thời cho trợ lý đưa thắng quyết định bãi miễn nhân sự này
lên hội đồng quản trị, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa, cô ta mới cảm thấy vô cùng hối hận.


Cô ta cực kỳ căm ghét Cảnh Thiên, Cảnh Thiên làm cô ta phải chịu tát, nhưng so với chức phó chủ tịch Trung Bác,
đừng nói một cái tát, có là một trăm cái tát thì cũng không sánh được.


“Anh cả, anh giúp em với!”


Chiến Nghệ Hòa nằm lấy tay của Chiến Vũ Hằng bằng cả hai tay, ánh mắt khẩn cầu.


“Em mới là cánh tay của anh, anh xin chú ba hộ em với!”


Những Chiến Vũ Hằng chỉ giận dữ hất tay Chiến Nghệ Hóa ra, hất mạnh đến mức làm cô ta loạng choạng.


“Tự gây chuyện thì tự đi mà chịu. Còn tôi, tôi có cô là một cánh tay thì cũng có thể có các cánh tay khác. Đừng
tưởng có thể đứng cạnh tôi thì cô có thể thích làm gì thì làm, đến tối mà còn không làm nổi, rốt cuộc là ai cho cô
dũng khí để đi chọc vào vảy ngược của chủ ba thế?”


Chiến Nghệ Hòa phát điên lên vì hối hận rồi.


Đa số tiền của chi thứ đều nằm trong tay ông nội cô ta, đến lúc phân chia sẽ chia cho bố cô ta một phần, sau đó chia tiếp cho chú hai một phần, sau đó nữa mới đến lượt các cháu như cô ta, số tiền đến tay cô ta chẳng đáng là bao. Có thể nói, 90% thu nhập của cô ta đều đến từ Trung Bác.


Trung Bác không chỉ là công ty sản xuất phim Trung Bác mà còn có công ty bất động sản Trung Bác. Một là phim ảnh, một là bất động sản, cô ta chỉ mới động vào Cảnh Thiên một chút mà tất cả đã biến mất hết rồi.


Cô ta không thể chấp nhận nổi!