Sau khi hầu như tất cả những người có ác ý với Tân Dương đã ra ngoài hết, anh ta mới liếc nhìn Cảnh Thiên rồi
bình thản n3ói một tiếng: “Cảm ơn.”
Cảnh Thiên sững người. Ánh mắt lạnh lẽo đó, cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc h1ơn được nữa.
Tân Dương trẻ tuổi lăn lộn trong giới giải trí mà lại bị trầm cảm!
Điều này khiến Cảnh Thiê9n phải quan sát anh ta thêm vài lần.
Anh ta rất cao lớn, đừng nói đến mặt mũi, đến chiều cao cũng từa tựa Vân Ti3êu, tầm một 1m85. Nhưng dáng vóc
và cảm giác của anh ta lại khác Vân Tiêu mười vạn tám nghìn dặm.
Vóc dáng Vân T8iêu nhìn một cái là biết tập luyện chăm chỉ, cả cơ thể toát ra sự quyến rũ tôn quý, trưởng thành,
chín chắn, giống như một cột hormone di động, cho dù đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ.
Nhưng Tân Dương thì khác.
Anh ta gầy mảnh, mỏng manh, không cãi lại khi bị người khác công kích, bây giờ cảm ơn xong rồi ngồi xuống, anh
ta cũng thu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Trên người anh ta có một thứ tử khí nặng trĩu, cho dù anh ta
mới chỉ tầm 20, đang tuổi trai trẻ rực rỡ nhất, nhưng anh ta lại khiến người ta có cảm giác như đã già cỗi lắm rồi.
“Xin lỗi vì chuyện lên hotsearch lần trước, là tôi không kiểm soát fan tốt, gây phiền phức cho cậu rồi. Sau này nếu
cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi. Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi sẽ giúp cậu.” Cảnh Thiên đang quan sát
Tân Dương thì Vân Tiêu chủ động đến xin lỗi Tân Dương.
Bởi vì khi đó Vân Tiêu đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở công ty, đến hôm sau trợ lý mới nói với anh ta
chuyện này, khi anh ta cho người đi xử lý truyền thông thì fan đã chửi Tân Dương một ngày một đêm rồi, còn lên
hotsearch nữa.
Ảnh để xin lỗi mình, hơn nữa còn đính kèm một điều kiện hấp dẫn như vậy, ai cũng sẽ đội ơn rất nhiều.
Bởi vì nếu có được sự cất nhắc của Vân Tiêu, sau này tương lai của Tân Dương sẽ xán lạn hơn.
Nhưng Tân Dương chỉ gật đầu nhẹ nhàng, không nói thêm một chữ nào.
Vì không duyệt kịch bản được nên mọi người lũ lượt tách riêng ra. Vân Tiêu cũng bị Hình Mỹ Kỳ gọi ra ngoài,
trong căn phòng duyệt kịch bản rộng lớn chỉ còn lại Tần Dịch và Cảnh Thiên. “Thiên Thiên, Dương Duyệt là mợ
chủ tương lai của nhà họ Lục, hôm nay em ức hiếp cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho em đâu. Em phải cẩn
thận.” Tần Dịch tỏ ra lo lắng.
Cuối cùng không phải thuyết giáo nữa mà là quan tâm rồi, xem ra đã nhận ra tiền đồ lung lay nên bắt đầu xây
dựng hình tượng dịu dàng đây mà.
Đối mặt với thằng cha khốn nạn thảo mai đã bị cho vào danh sách đen, Cảnh Thiên đáp lại vô cùng độc địa.
“Sao anh hèn thế nhỉ? Hồi trước tôi móc tim móc phối cho anh thì anh chẳng nói được lấy một câu tử tế với tôi, bây
giờ tôi mặc xác anh rồi thì anh lại bắt đầu quan tâm đến tôi.”
Nói xong, Cảnh Thiên đứng dậy, lắc vòng eo rắn nước, cất bước đi theo phong thái nữ hoàng, cô vừa đi vừa nói:
“Bên cạnh tôi nhiều chủ quỳ liếm lắm rồi, không muốn nuôi thêm chó nữa.”
Tần Dịch nhìn theo bóng lưng xa dần: ..!!!
Vì sao có dùng cách gì đi nữa cũng không thể lay chuyển được Cảnh Thiên?
Tần Dịch bứt rứt, anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao một cô gái yêu anh ta như sinh mệnh lại đột ngột trở thành như vậy.
Cảnh Thiên vừa bước qua khúc rẽ thì gặp Lạc Dao.
Lạc Dao muốn uống nước thì nhớ ra mình quên cầm cốc đi, vừa quay ngược lại thì nghe thấy màn công kích đầy phong thái nữ hoàng của Cảnh Thiên Lạc Dao cảm thấy mình vừa hóng được một quả thị siêu thơm.
Nhưng hít thị tập trung quá, cô lại đụng mặt ngay đương sự, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngập.