Chiến Vũ Hằng đang định lên tầng thì trông thấy Cảnh Thiên từ trên tầng xuống.
Lúc này cô đã thay bộ váy siêu ngắn lấp la lấp lánh ôm sát người kia ra, cô đang mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi cổ tròn và một chiếc quần jean skinny, chân đi một đôi dép lông Hermès màu trắng.
Mái tóc dài màu nâu gọn xoăn xõa mtung, lọn tóc dày và bóng mượt nhẹ nhàng bồng lên trên bờ vai, ôm lấy cần cổ thiên nga mảnh dẻ trắng nôn theo từng bước đi xuống tầng.
Khi cô bước đi, vòng eo thon đung đưa uyển chuyển, trông càng quyến rũ hơn bộ váy bó sát ban nãy.
Cô trang điểm rất nhạt nhưng lại vô cùng tinh tế, đôi mày liễu như vương làn khói, đôi mắt khẽ chau quyến rũ không ngờ, đó đều là nét đẹp tự nhiên.
Chiến Vũ Hằng có cảm giác người phụ nữ trước mắt này như một yêu nữ bước ra từ ngôi nhà cổ, chuyên đi hút hồn phách của con người.
Một cái nhíu mày, một nét cười duyên cũng mang tà khí vô cùng quyến rũ.
"Em dâu đi đâu thể?"
“Đi dạo."
Cảnh Thiên bước đi một cách lười biếng, nói chuyện cũng mang âm cuối kéo dài đặc biệt.
Giọng nói của cô như lông chim cọ khẽ vào tim, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
"Lạnh thế này mà vẫn ra ngoài đi dạo sao?"
"Lạnh à? Tôi không thấy thế."
Trong khi nói chuyện, Cảnh Thiên đã lướt qua trước mặt anh ta như một yêu tinh.
Nhìn bóng lưng cô, Chiến Vũ Hằng mất rất lâu vẫn chưa định thần lại được.
Cảnh Thiên đã được gả vào nhà họ Chiến ba tuần rồi, trước đây anh ta chi thấy cô được cái ngoại hình mà thôi, hoàn toàn không thu hút anh ta.
Là thái tử gia đương nhiệm của gia tộc giàu nhất thành phố H, chỉ cần anh ta muốn, những cô nghệ sĩ kia cũng có thể bám lấy anh như kiến nhìn thấy mật ong.
Thế nên khi biết ông nội tìm một con hát cho chú ba, anh ta còn ngầm mỉa mai đổi phương không có thể diện.
Nhưng hôm nay, một cái nhíu mày một nụ cười duyên của Cảnh Thiên cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh ta, xua thế nào cũng không đi được.
Chiến Vũ Hằng chi tinh táo lại khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, anh ta nhìn thấy Khương Vũ Hi đang rầu rĩ.
Chiến Vũ Hằng nhướn mày rồi quay người, đi lên tầng.
Khi đi qua Khương Vũ Hi, anh ta bị gọi lại.
"Có chuyện gì không Vũ Hi?" Chiến Vũ Hằng hỏi với nụ cười tươi.
"Anh cả, những gì hôm nay em nói đều là sự thật, tuy em không hiểu vì sao cuối cùng bản ghi âm của em lại biến mất, nhưng Cảnh Thiên thật sự có nhân tình.
Anh tin em đi!"
"Vũ Hi, anh có tin em hay không không quan trọng.
Quan trọng là em không có chứng cứ, còn Cảnh Thiên lại là cháu dầu của nhà họ Chiến, em không thể tùy tiện vu oan cho cô ấy được.
Ngủ sớm đi."
Nói xong, Chiến Vũ Hằng đi lên tầng.
Ban đầu Khương Vũ Hi còn muốn kết đồng minh với Chiến Vũ Hằng, nhưng thấy đối phương ngan ngơ nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiên, không thèm ngó ngàng gì đến mình, cô ta lại nổi cáu.
Tòa nhà này của nhà họ Chiến rất nổi tiếng trên toàn thế giới, mỗi một nơi đều vô cùng tinh tế và trang nhã.
Thiết kế như vậy đã khiến người ta than thở ngắm nhìn rồi, tòa nhà còn dung hòa nét cổ điển của nước Z với nghệ thuật cảnh quan một cách hoàn mỹ, dẫn đến việc rất nhiều nhà thiết kế cảnh quan cao cấp đều muốn có được bản thiết kế để học hỏi cách thiết kế tinh tế này.
Mà tất cả đều do Chiến Lê Xuyên, người theo chuyên ngành quản trị kinh doanh hoàn toàn không liên quan gì đến thiết kế cảnh quan, tự mình thiết kế.
Đại đa số mọi người đều cho rằng nhà họ Chiến phát đạt lên nhờ Chủ tịch hội đồng quản trị Chiến Nhân Hạo, nhưng chỉ quản lý cấp cao trong ngành mới biết, Chiến Nhân Hạo chi phát triển nhà họ Chiến lớn mạnh mà thôi, người thực sự khiến nhà họ Chiến trở thành gia tộc giàu nhất thành phố H là Chiến Lê Xuyên đang nằm trên giường bệnh.
Từ đó có thể thấy được bản lĩnh của Chiến Lê Xuyên..