Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 156




VẬT MAY MẮN CỦA NHÀ HỌ CHIẾN


Nếu họ không nhìn thấy lịch sử trò chuyện này thì hoàn toàn không biết Cảnh Thiên lại khiêm tốn như vậy, cầm
thuốc trị giá hai mươi t3riệu nhưng lại không khoe khoang, chỉ nói là lấy ở chỗ bạn. Lần này,
từ trong tận đáy lòng mình, ông cụ Chiến thật sự cảm th1ấy người cháu dâu này của mình không chỉ là vật may
mắn có thể vượng A Xuyên nhà ông mà còn lương thiện nữa. “Cháu yên tâm đi, cho d9ù kết quả lần xin thuốc này
như thế nào, cháu cũng đã cứu A Xuyên. Tuy nói rằng người một nhà không cần nói lời cảm ơn, nhưng hành đ3ộng
và ý tốt của cháu, ông nội sẽ ghi nhớ trong lòng.”


Chiến Lệ Xuyên nằm trên giường bệnh nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt thâm thú8y nhưng mang theo ý cười.


Thỏ con?


Có con thỏ con nào rảnh rỗi lên Secret Web không? Theo như anh thấy là thỏ hoang còn tạm.


Nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khi nghe ông cụ nói chuyện, lông mi dài lay động, làn da mềm mịn, trắng
đến mức gần như phát sáng, cho dù ở cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ lông mi dày của cô, dáng vẻ
đó trông cũng rất giống thỏ.


Ngay sau đó, tài khoản “Thỏ con” của Cảnh Thiên đã có người trả lời. Ông cụ, Chiến Thư Du và hội trưởng Ngô là
phấn khích nhất.


“Trả lời rồi!”


Chiến Thư Du kêu lên một tiếng rồi lao về trước máy tính.


Người họ tìm lúc trước không trả lời họ mà trả lời Cảnh Thiên.


“Người đẹp, là cô tìm tôi hay là người nhà của cô tìm tôi vậy?” Chiến Thư Du nhanh chóng trả lời: “Là tôi tìm cậu.


Loại thuốc kia rất có tác dụng với chồng tôi, cậu còn nữa không?”


“Khi bán cho cô, tôi đã nói là lọ duy nhất rồi mà, người đẹp! Thật ra tôi nói cho cô biết cũng không sao cả, Dược
Thần mà tôi nói với cô thật ra là Môn chủ của Đường Môn – Saka, thuốc tôi bán cho cô là của Saka. Nhưng giờ Saka
đã chết rồi, thuốc đó là duy nhất.”


“Tôi có thể trả giá gấp đôi để mua thêm một ít.” Chiến Thư Du vẫn không từ bỏ.


“Cô là người nhà của Thỏ con đúng không? Có thể mấy người không biết về tôi, tôi chưa từng lừa khách hàng. Nói
hết rồi thì là hết thật. Đừng nói trả gấp đôi, cho dù cô có trả giá gấp hai trăm lần tôi cũng không còn nữa. Nếu Saka
còn sống thì tôi còn có thể nghĩ cách lấy thêm một ít nhưng Saka đã chết rồi tôi đi đầu tìm thuốc cho cô chứ?”


Chiến Thư Du im lặng một lúc rồi nói: “Nghe nói Đổng Duyệt Đồng – em gái của Saka thừa hưởng hết y thuật của
cô ấy. Cậu có biết Đổng Duyệt Đồng không? Cô ta có thể điều chế ra loại thuốc như vậy không?”


Lời nói của Chiến Thư Du cũng là điều mà mọi người muốn hỏi.


Suy cho cùng thì hy vọng cuối cùng của Chiến Lệ Xuyên được đặt vào việc là tìm chuyên gia thần kinh chính của
Viện nghiên cứu Lawrence để phẫu thuật, hay là tìm Đổng Duyệt Đồng của Đường Môn để phẫu thuật. Nếu Đổng
Duyệt Đồng có thể điều chế ra loại thuốc này thì họ sẽ từ bỏ bên phía Viện nghiên cứu Lawrence.


“Có phải cô hiểu lầm gì về Đổng Duyệt Đồng rồi không?”


Chiến Thư Du: “???”


“Đồng Duyệt Đồng chỉ là một con gà yếu ớt thôi ok? Đây là thuốc đấy, thuốc được điều chế theo đơn thuốc cổ!


Không chỉ cần nghiên cứu nhiều về thuốc và y học cổ đại, mà còn có năng lực và vận dụng hóa học phi thường.


Đổng Duyệt Đồng… nói thẳng ra chỉ là một kẻ đi theo bên cạnh Saka thôi.”


Chiến Thư Du: …


Tất cả mọi người: …


“Nhưng tôi nghe nói rằng cô ta là người thừa hưởng y thuật của Saka. Phương diện điều chế thuốc không được, nhưng y thuật nhất định là rất lợi hại đúng không?”


Nếu không thì cũng sẽ không có nhiều chính trị gia và người giàu có đến tìm cô ta như vậy rồi.


Mặc dù người này chỉ là một kẻ buôn bán thuốc, nhưng Chiến Thư Du có thể cảm nhận được đối phương rất quen thuộc với Saka và Đổng Duyệt Đồng.


“Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, kiếm chút tiền chênh lệch ở giữa, cô có thể tìm người khác để hỏi mấy vấn đề này. Thôi, khó khăn lắm tôi mới đến thành phố H một lần, tôi off đây.”