KHÔNG MONG THỨ TỐT NHẤT, CHỈ MONG ĐẮT NHẤT
Hai mươi triệu?
Một lọ?
Mười lăm viên?
Chiến Nhân Cẩm ở bên cạnh không nhịn được mà trợn mắt.
Trên đời này làm gì 3có thuốc nào đắt như vậy? Con nhóc này đang lừa người ta đúng không? Mặc dù ông ta cũng
không thiếu hai mươi triệu, nhưng nếu con nhóc này đòi đề1n bù, đừng nói hai mươi triệu, ngay cả hai triệu ông ta
cũng thấy đắt rồi.
“Vậy làm sao cháu biết được thuốc này của cậu ta có tác dụng c9hứ? Cháu không sợ đối phương lừa hai mươi triệu
của cháu rồi bán cho cháu thuốc giả à? Thiên Thiên, nói dối không tốt đâu.”
Chiến Nhân Cầ3m cố gắng hết sức đổ tội và giảm trách nhiệm đến mức thấp nhất.
Cảnh Thiên nói: “Có lừa hay không cháu không biết. Cháu chỉ biết rằng mua8 thuốc đắt như vậy nhất định có tác
dụng của nó. Nếu không thì trên thế giới này tại sao lại có nhiều người không mong thử tốt nhất, nhưng lại mong
thứ đắt nhất chứ? Thử đặt không có nghĩa là tốt nhất, những thứ đắt, nhất là những thứ có giá bằng trời nhất định
sẽ không tệ, không phải sao?”
“ y, chỉ tiếc là chị Nghệ Hòa lại không nói lời nào mà đã giật lấy thuốc, còn lãng phí mất ba viên nữa. Ông hai, ông
có thể dạy chị Nghệ Hòa, bảo chị ấy đừng cứ luôn ra vẻ ăn trên ngồi trước, không hiểu mà còn giả vờ hiểu được
không? Như vậy làm cho người ta nhìn thôi cũng thấy rất đáng ghét rồi. Dù sao thì cũng không còn là đứa bé hai ba
tuổi nữa, nói một câu xin lỗi, so xem ai nói hay hơn là có thể cho qua chuyện này rồi. Thuốc tốt như vậy lại bị chị ấy
coi rẻ, sợ là không phải chuyện mà một câu xin lỗi có thể giải quyết được đâu.”
Chiến Nhân Cầm nhìn Cảnh Thiên, mắt nheo lại. Còn tưởng rằng là một con cừu nhỏ nhẫn nhục chịu đựng mà
thôi, xem ra là một con mèo hoang gợi đòn nhe nanh múa vuốt! “Thiên Thiên, gây chia rẽ quan hệ giữa người nhà
là không tốt đâu.”
“Gây chia rẽ sao? Cháu cảm thấy cháu cùng lắm chỉ là trả thù thôi.”
Chiến Nhân Cẩm: …
Xin lỗi không được, chỉ có thể nhanh chóng lảng sang chuyện khác thôi.
“Thiên Thiên, chuyện này đúng là Nghệ Hòa đã sai rồi, ông hai nhất định sẽ trừng phạt con bé xứng đáng. Nhưng
cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, đúng là loại thuốc này có hiệu quả vô cùng tốt đối với A Xuyên, A Xuyên là chồng
cháu, nếu cháu có cách có thể lấy được loại thuốc này thì phiên cháu nói cho ông biết một tiếng. Nhà họ Chiến nhất
định sẽ nhớ kỹ ân tình này của cháu.”
“Đúng vậy, Thiên Thiên, đối tượng mà cháu giao dịch là ai vậy? Cháu có thể cho ông cách thức liên lạc không?”
Ông cụ Chiến cũng nhanh chóng hỏi.
Mắt hội trưởng Ngô đứng ở bên cạnh cũng giống như đèn pha vậy, nhìn Cảnh Thiên chằm chằm. Thấy Cảnh Thiên
muốn nói lại thôi, Chiến Thư Du nắm lấy tay cô: “Thiên Thiên, chị xin em đấy, cho bạn chỉ cách thức liên lạc của
người đó đi. Chị nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của em.”
Cảnh Thiên không thích người khác đụng chạm, cô kéo tay của mình ra khỏi tay của Chiến Thư Du rồi nói: “Chuyện này không phải là chuyện gì to tát, tôi cũng không cần chị phải nhớ ân tình này của tôi. Người này đến từ Secret Web, tôi không biết họ tên thật, ID là “Hãy gọi tôi là Dược Thần” cậu ta là người chuyên buôn bán thuốc, trong tay có một số loại thuốc hiếm. Cậu ta là người làm ăn, chỉ cần cậu ta có thuốc,, người mua chịu ra giá thì cậu ta sẽ bán thuốc cho chị.”
“Secret Web!”
Ông cụ Chiến, Chiến Thư Du và Chiến Vũ Hằng đứng bên cạnh như người vô hình đều kinh ngạc.
Không phải người bình thường nào cũng biết loại trang web nước ngoài này, cho dù là biết cũng rất ít người giao dịch trên đó. Mà nếu muốn trở thành khách hàng của Secret Web cũng phải có thứ có thể giao dịch được để trao đổi với người ta. Cũng tức là điều kiện gia nhập của Secret Web rất cao.