CÔ KHÔNG HIỂU
“Tuy nhiên, vì lý do thể chất của cậu ấy, sau khi các chuyên gia của bệnh viện chúng tôi hội chẩn quyết định tạm
thời không xử lý. Nhưn3g hôm nay chỉ số phosgene trong cơ thể của cậu ba gần như bình thường, có phải toàn bộ
lượng khí độc này đã đi vào tim rồi không?” Giá1m đốc bệnh viện hỏi.
Dù sao thì họ cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ.
Giáo sư Tần xem lại kết quả xét ngh9iệm một lần nữa, cuối cùng nói: “Từ kết quả của các hạng mục xét nghiệm cho
thấy, đúng là cậu ba bị suy nội tạng do hệ tuần hoàn, khôn3g phải là do khí độc gây nên.”
Chiến Lê Xuyên im lặng lắng nghe lời nói của giáo sư Tần, ánh mắt như không để ý liếc nhìn Cảnh8 Thiên đang
bình tĩnh, không quan tâm.
Trước đây anh không biết thứ đen sì bị đẩy ra khỏi cơ thể mình là gì, nhưng giờ thì đã hiểu rồi.
Hóa ra cô vợ bé nhỏ của anh có thể dùng vài cây kim bạc để ép hết chất độc trong cơ thể anh ra.
Anh có cảm giác… giống như đang sống ở thời cổ đại được thần y cứu vậy.
Hình như ông trời lại trêu đùa anh một lần nữa.
Chuyện bại liệt còn chưa được giải quyết, lại thêm cơn suy tim.
Không biết tại sao, khi liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cảnh Thiên, tim của Chiến Lệ Xuyên cũng bình tĩnh trở lại.
“Nếu bây giờ mọi người không thể tìm được nguyên do, không bằng để mợ ba cho cậu ba uống thuốc kia vào, sau
đó một lát nữa lại kiểm tra.”
“Đúng đúng!”
Ông cụ Chiến đang chìm đắm trong đau buồn lập tức phản ứng lại, đang định tìm Cảnh Thiên xin thuốc, tốc độ của
Chiến Thư Du còn nhanh hơn, cô ta đã chạy ngay đến bên cạnh Cảnh Thiên, lấy lọ thuốc từ trong túi xách của Cảnh
Thiên ra.
Sau đó cô ta vội vàng đi đến bên cạnh Chiến Lê Xuyên, vừa định đổ một viên thuốc mới nhớ ra không biết nên cho
uống bao nhiêu viên.
Lúc này Chiến Thư Du mới gượng gạo nhìn Cảnh Thiên, hỏi: “Thiên Thiên, thuốc này một lần uống bao nhiêu
viên? Một ngày uống mấy lần?”
“Loại thuốc quý giá lại không nhiều này một ngày uống một viên trước đã. Đợi sau khi mọi người có thể giải quyết
được vấn đề thuốc thì một ngày uống hai viên Loại thuốc có hiệu quả này một ngày uống hai viên đủ để cải thiện
tuần hoàn, vấn đề suy tim có thể sẽ vẫn tồn tại, nhưng sẽ không xấu đi nữa.” Hội trưởng Ngô nói.
Chiến Thư Du mím môi, nhanh chóng cầm lấy chiếc cốc ống hút bên cạnh, chuẩn bị đổ thuốc ra.
Ngay khi viên thuốc sắp đổ ra tay lại bị Cảnh Thiên nằm lấy.
“Thiên Thiên?”
“Để tôi.”
Cảnh Thiên lấy lại lọ thuốc trên tay Chiến Thư Du, sau đó lấy một chiếc kẹp gỗ nhỏ từ trong túi xách, gắp một viên
thuốc từ trong lọ sứ ra. Vừa nói cô vừa đưa viên thuốc vào miệng Chiến Lệ Xuyên.
“Thuốc không được dính nước, nếu không tác dụng của thuốc sẽ mất, không được để thuốc ở ngoài quá mười phút, nếu không sẽ bị oxy hóa, không được dùng tay trực tiếp cầm lấy thuốc, nếu không dược tính của thuốc sẽ bị mất hết. Loại thuốc này không cần nước, ngâm trong miệng đợi nó tan ra mới có thể phát huy dược hiệu quả tốt nhất.”
Trong khi cô nói chuyện, Chiến Lê Xuyên đã ngậm viên thuốc vào miệng rồi.
Mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi miệng. Thậm chí Chiến Lê Xuyên còn cảm thấy thuốc này xông thẳng lên đầu mình, khiến đầu óc vẫn luôn mơ màng của anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sau đó, viên thuốc quanh quẩn trong miệng vào đầu, rồi chạy dọc theo hai đường khí quản và thực quản đi vào bên trong cơ thể.