Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 139




ĐỪNG LÀM LOẠN


Bởi vì đã biết nội tạng của Chiến Lệ Xuyên sẽ có vấn đề nên Cảnh Thiên rất bình tĩnh và dùng dược liệu có tính
chuyên dụng cao mìn3h đã chuẩn bị. Cô trộn với nước linh tuyền để luyện chế ra thuốc viên, sau đó lại đặt thuốc
viên vào trong lò nướng để sấy khô mộ1t lượt.


Dù sấy bằng lò nướng nhưng chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, Cảnh Thiên đã đổi nhiệt độ năm lần.


Mãi cho9 đến khi viên thuốc đen ngòm như bùn trở thành màu đen tuyền, lúc này cô mới cho thành phẩm vào bình
sử đã mua trước đó rồi lái x3e đến bệnh viện.


Bệnh viện này là bệnh viện cô đã đến hai lần trước đây – bệnh viện Dương Quang Xuyên Đầu, là một bệnh vi8ện tư
nhân có tiếng ở thành phố H, đồng thời cũng là sản nghiệp của nhà họ Chiến. Trước mắt sản nghiệp này đang được
Chiến Thư Du quản lý.


Giống như Chiến Vũ Hằng trong công ty sản xuất phim Trung Bác chỉ là phó chủ tịch, bệnh viện Dương Quang
Xuyên Đầu cũng là một nhánh của AUPU group, Chiến Thư Du chỉ là phó chủ tịch, còn chủ tịch là Chiến Lệ Xuyên.


Cảnh Thiên nhìn thấy ông cụ ở phòng khách bên ngoài phòng bệnh lớn nhất.


“Ông nội.”


Cảnh Thiên bước tới và gọi, đôi mắt công cụ vốn đã mất tập trung bỗng sáng lên sau khi nhìn thấy cô.


“Thiên Thiên, cuối cùng cháu cũng đến rồi! Mau, cháu mau vào thăm A Xuyên đi.”


“A Xuyên thế nào rồi ạ?”


Nhìn thấy ông cụ vội vàng muốn đẩy cô vào như vậy, Cảnh Thiên còn tưởng rằng Chiến Lê Xuyên không xong rồi,
cô ngơ ngác. Ông cụ vừa nghĩ đến bệnh tình khiến người ta lo lắng của Chiến Lê Xuyên mà đỏ hoe cả mắt, ông nói:


“Hôm nay A Xuyên vừa trải qua một kiếp nạn lớn, cháu là phúc tinh của thằng bé, cháu mau vào đi!”


Cảnh Thiên: …


Thì ra trong lòng công cụ, cô là một linh vật à?


Thấy Cảnh Thiên đang nhìn mình, bác sĩ điều trị chính đứng bên cạnh nói ngay: “Tình trạng của chủ tịch đã ổn
định lại rồi, nhưng bây giờ vẫn còn hôn mê.”


Cảnh Thiên khẽ gật đầu và hỏi: “Tôi nghe quản gia Từ nói rằng hôm nay A Xuyên đột nhiên bị đau tim, có những
triệu chứng gì?” “Đột nhiên các động mạch vành không được cung cấp máu đầy đủ, nhịp tim có lúc giảm xuống
dưới bốn mươi lần mỗi phút, dẫn đến tình trạng hôn mê.” “Huyết áp có giảm không?”


Bác sĩ sững sờ, hiền nhiên không ngờ mợ chủ cũng là người hiểu biết về nganh y, gật đầu: “Lúc đưa đến bệnh viện, huyết áp đã từng có một lần giảm xuống.”


Mấy ngày nay, cô đều lo lắng cho tình trạng thể chất của anh, không dám đi đường xa trong thời gian dài. Không ngờ anh lại phát bệnh vào đúng lúc này. Cảnh Thiên lấy thuốc được làm xong từ trong túi ra và nói với bác sĩ: “Đây là thuốc tôi lấy ở chỗ một người bạn. Ông có thể kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì cho A Xuyên uống. Tim anh ấy chắc sẽ tốt hơn nhiều.”


Bác sĩ đang định nhận lấy, Chiến Nghệ Hòa thờ ơ đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Thiên và nói: “Thiên Thiên, đây không phải là chuyện đùa. Cơ thể của chú ba không thể chịu nổi bất kỳ tác động nào nữa, thứ dùng để đùa này em đi tìm người khác đi, không thể thử nghiệm lung tung trên người chú ba được. Em nên biết rằng chú ba là trụ cột của nhà họ Chiến đấy.”


Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Nghệ Hòa, đối phương tỏ ra rất nghiêm túc, như thể không biết rằng lời mình nói đang đẩy cô vào chỗ chết.