KHÔNG ĐỦ LÒNG THAM
Mà khi fan hâm mộ vay tiền mẹ Tần Dịch, đối phương luôn hỏi rằng có phải là fan của Tần Dịch không, bởi vì fan
hâm mộ còn nhỏ3 tuổi, cho nên không thể vay tiên được. Mà muốn vay tiền thì bắt buộc phải đủ 18 tuổi trở lên, cho
nên có rất nhiều fan nhỏ 1cầm chứng minh thư của bố mẹ mình nói rằng mình không phải là fan của Tần Dịch, họ
chỉ muốn mượn tiền rồi trả nhiều tiền hơn9 cho idol nhà mình.
Vì vậy, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Tần Dịch từ một người vô danh trở thành một ngôi sao lưu l3ượng mới như
hiện nay, khoản vay bánh trung thu đó đã tăng lên 178 tệ.
Một phần tăng 78 tệ, mười nghìn phần tức là 7880000.
Giá chênh lệch đó đúng là tự nhiên kiếm được.
Sau khi nếm được trải ngọt, Lý Ngọc Phương mở rộng mức khoản vay của mình lên một trăm triệu. Bà ta tin rằng
dựa vào con đường ngôi sao rộng mở bằng phẳng của con trai mình, bánh trung thu 178 tệ này nhất định có thể
tăng lên gấp đôi.
Phải nói rằng lối tư duy này của Lý Ngọc Phương khá tốt. Không chỉ bán bánh trung thu mà số tiền kiếm được tạm
thời chưa dùng đến còn có thể cho vay. Đáng tiếc là Lý Ngọc Phương quá tham lam, nếu bà ta không mượn tiền để
đi cho vay thì sau này có thể sẽ không lỗ táng gia bại sản, nhưng vì để kiếm được càng nhiều tiền hơn, bà ta lại đi
vay năm mươi triệu để đi cho vay. Cảnh Thiên kiểm tra giao dịch của Lý Ngọc Phương, khóe môi nở một nụ cười
xấu xa.
Cô có thể không cần số tiền mà nguyên chủ đưa cho Tần Dịch, nhưng hai mươi triệu nói là vay thì nhất định phải
trả. Vay tiền không trả mà còn quỵt nợ thì chỉ có thể dùng cách của cô thôi.
Dù sao thì bây giờ Lý Ngọc Phương cũng có rất nhiều tiền.
Tại xưởng bánh trung thu “Hương vị của mẹ”, Lý Ngọc Phương mặc một chiếc váy liền quý bà sang trọng, tay đeo
một chiếc vòng ngọc bích mà Cảnh Thiên đã mua cho bà ta với giá vài triệu, nghe báo cáo tài chính với vẻ mặt vui
vẻ.
“Tốt! Thật sự tốt quá rồi. Lý Hồ, chúng ta còn có thể cấp vốn thêm được không?”
Lý Hồ là kế toán trưởng của nhà máy sản xuất bánh trung thu, lúc này trong mắt cô ta tràn đầy phấn khích, cô ta
nói: “Muốn cấp vốn như những nền tảng lớn chính quy là không thể, chúng ta là doanh nghiệp nhỏ, năm mươi
triệu đã là hạn mức cao nhất rồi. Nhưng chúng ta còn có thể cấp vốn thông qua các nền tảng nhỏ. Những nền tảng
nhỏ này không được coi là chính quy, chỉ cần thận trọng thì vẫn được.”
“Vậy thì tiếp tục cấp vốn.” Lý Ngọc Phương đưa ra quyết định.
“Chị dâu, em nói này. Mặc dù đúng là A Dịch phát triển rất thuận lợi, nhưng dù sao thì chúng ta cũng gây dựng sự
nghiệp trên danh nghĩa tình yêu thương, chất lượng và hương vị của bánh trung thu mới là con đường phát triển
đúng đắn nhất của chúng ta. Lúc trước, chúng ta đổi nhà cung cấp nhân bánh, chất lượng của bánh trung thu đã
thay đổi. Em cảm thấy chúng ta không cần làm cấp vốn cho vay gì nữa cả, chúng ta nên chuyên tâm vào làm bánh.
Khi tình hình của A Dịch còn đang tốt, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều, sau này nhỡ may có chuyện gì, chúng
ta còn có thể thu hút những người tiêu dùng khác dựa vào danh tiếng và thương hiệu?”
“Em thấy cô ba nói đúng, ngành này của A Dịch là bán tuổi thanh xuân, nếu chúng ta đã phát triển thương hiệu rồi thì đừng đặt mục tiêu lên fan hâm mộ nữa. Chúng ta cần dùng một thương hiệu tốt để mở rộng thị trường.”
Rất nhiều quản lý cấp cao đồng ý, một số ít vẫn đứng về phía Lý Ngọc Phương.
Tuy nhiên, Lý Ngọc Phương lại xua tay và bác bỏ.
“Tôi là chủ tịch của công ty này. Chuyện này do tôi quyết định! Khi có cơ hội lợi dụng đòn bẩy để kiếm một khoản tiền lớn mà chúng ta còn không làm, vậy thì khi nào mới làm?”