Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 125




BIỆN PHÁP DỰ PHÒNG CỦA CHIẾN LÊ XUYÊN


Nhưng nếu không đến lúc bất đắc dĩ, chắc chắn anh ta không muốn đi.


Tần Dịch rất nhớ Cảnh Thiên dịu dàng và nghe lời t3rước đây.


Lúc này trong tòa biệt thự rộng lớn của nhà họ Chiến, Chiến Lệ Xuyên đang nằm trên giường nhìn Cảnh Thiên r1a
sức đấm đá Tần Dịch, sự âm u giữa chân mày dần dần biến mất, thay vào đó là ý cười.


Người phụ nữ này bình thường nh9ìn tay chân gầy gò và tinh nghịch, nhưng cũng rất biết đánh người nhỉ?


Vốn dĩ nghĩ rằng cô về nhà mẹ đẻ có thể sẽ bị 3bắt nạt.


Tuy rằng từ những gì cô nói, đúng là cô đã bị bắt nạt rồi, nhưng người phụ nữ nhỏ này cũng sẽ không để mình
8phải chịu thiệt thêm nữa.


“Cậu chủ, tên đàn ông chó chết đó tìm thợ săn ảnh chụp ảnh và quay lại video vừa rồi mợ chủ đánh hắn ta.”


Giọng Vân Chu đột nhiên truyền đến từ đầu dây bên kia.


“Xử lý đi.” Giọng Chiến Lệ Xuyện bình thản không hề dậy sóng.


“Vâng.”


Sau khi Vân Chu nhận lệnh, nhìn thấy Tần Dịch đã trở lại nhà họ Tần rồi thì lập tức sai người chăn thợ săn ảnh lại.


Tay săn ảnh nhìn người chặn trước mặt mình với ánh mắt kinh ngạc, nhanh chóng dùng tay bảo vệ chiếc máy ảnh
đang treo trên cổ.


“Anh muốn làm gì hả?”


“Anh không biết tôi định làm gì à?” Vân Chu cười lạnh.


Ánh mắt của tay săn ảnh lóe lên: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”


“Anh có biết hay không không quan trọng.”


Nhìn thấy Vận Chu chuẩn bị tiến tới cướp, tay săn ảnh tức giận hét lên: “Anh làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt
mà anh định cướp đấy à? Có tin tối báo cảnh sát không hả?”


Vân Chu cười lạnh, dễ dàng giật lấy chiếc máy ảnh rồi đập nát, hủy thẻ nhở bên trong.


“Anh… anh đập nát máy ảnh của tôi, anh cứ chờ đấy cho tôi!”


Tay săn ảnh rộng lên rồi bỏ chạy. Tuy nhiên, ngay sau đó lại bị mấy người đột nhiên lao ra từ bụi cây bao vây lại.


“Các… các người muốn làm gì hả? Máy ảnh của tôi đã bị các người đập nát rồi!” Nhìn những người này cầm máy
dò. Sau đó, không chỉ có hai chiếc điện thoại di động trong quần áo của hắn ta bị lục soát mất, mà ngay cả chiếc
camera ngụy trang dạng cúc áo cũng bị tháo mất.


Sau khi tất cả những thứ trên người tay săn ảnh bị phá hủy, Vân Chu mới ngồi xổm bên cạnh hắn ta, vỗ nhẹ vào
mặt hắn ta và dạy dỗ: “Anh có thể làm thợ săn ảnh, nhưng anh không thể chụp mợ chủ của chúng tôi. Mợ chủ của
chúng tôi không phải là người mà anh hay kênh truyền thông đứng sau lưng anh có thể động vào đầu. Hiểu chưa?”


Nhìn những người đang bao vây hắn ta một lượt, tay săn ảnh cũng biết có thể mình đã động đến vào người không
thể động vào rồi. Hắn ta nuốt nước bọt, không còn khí thể như vừa rồi nữa, ngoan ngoãn gật đầu.


Phải đến khi Vận Chu rời đi, tay săn ảnh mới thở phào nhẹ nhõm.


Hắn ta muốn gọi điện thoại cho Tần Dịch, nhưng điện thoại đã bị tịch thu rồi, hắn ta cũng không nhớ số điện thoại
của đối phương. Cho nên chỉ có thể đợi ngày mai làm một chiếc sim mới rồi liên lạc với Tần Dịch vậy.


Tuy rằng máy ảnh và điện thoại di động bị mất những tay săn ảnh không hề hoảng loạn, dù sao thì trước đó Tần


Dịch đã đưa trước cho hắn ta một khoản tiền rồi, hắn ta không lỗ vốn.


Tuy nhiên, khi quay lại phòng làm việc, tay săn ảnh này đã bị ông chủ và hai tay săn ảnh khác đánh cho tơi tả.


Hóa ra đối phương không chỉ tịch thu đồ của hắn mà còn sai người phong sát cả studio của bọn họ.


Studio rất nhỏ, chỉ là một studio truyền thông tư nhân, bình thường đều dựa vào việc chụp lén để đổi tiền với các công ty quản lý.


Đương nhiên, thời gian lâu ngày, bọn họ cũng đã xây dựng được quan hệ với các công ty quản lý lớn.


Bây giờ tất cả đều bị phong sát rồi. Điều này cũng có nghĩa là những nỗ lực trước đây của bọn họ đều thành công cốc. Trong lúc tức giận, ông chủ đã cướp mất hai mươi nghìn tệ mà hắn nhận được từ Tần Dịch. Nói rất hay là: phí bồi thường! Tay săn ảnh vô cùng tức giận nhưng không làm gfi được, chỉ có thể chờ ngày mai liên lạc Tần Dịch.