Lạc Mai Phong

Chương 8




Sở Phong Lạc ở trên con đường liên thông với Vụ Ẩn Thành tất phải đi qua chậm rãi tiến bước, hắn cũng không phải quay về Vụ Ẩn Thành, mà chỉ muốn xem xem Tiêu Viễn Lan có thể vì ép hắn hồi cung vi phạm lời thề của mình, lần nữa xuất binh. Nhưng Tiêu Viễn Lan cũng không có xuất binh, thậm chí thu về toàn bộ binh mã đang tìm kiếm.

Tiêu Viễn Lan quả nhiên đáp ứng lời hắn không hề nuốt lời, cho dù là hắn ly khai, Tiêu Viễn Lan cũng sẽ không phái binh vây đánh Vụ Ẩn Thành nữa. Người kia quả nhiên là vì hắn bằng lòng làm tất cả mọi chuyện.

Có điều ngay cả thị vệ kiểm soát ven đường cũng không có, tất cả trạm kiểm soát đã triệt tiêu. Nói cách khác, Tiêu Viễn Lan sẽ không đến tìm hắn nữa.

Khi biết điều này, Sở Phong Lạc trái lại có một loại cảm giác mất mát nói không rõ. Người kia chấp nhất như vậy, sẽ buông tay sao?

Lạc giữa mờ mịt, Sở Phong Lạc thậm chí còn muốn đi tìm y kích động chất vấn, nhưng lý trí khiến hắn ngăn cản hành vi của bản thân.

Bụng đã càng ngày càng rõ, liền ngay cả Tiêu Viễn Lan cũng phát hiện điều này. Thời điểm đêm qua triều miên, Tiêu Viễn Lan nhẹ nhàng vuốt bụng hắn cười hỏi: “Phong, sao ngươi các nơi khác thì gầy, chỉ mỗi nơi này béo lên? Có phải tiểu đỗ nạm hay không?”

(đỗ = bụng, nạm = phần thịt nạm trong bò hay trâu, ta không hiểu lắm mọi người tự hiểu nha =o=|||)

Thấy hắn thất thần, Tiêu Viễn Lan còn tưởng rằng hắn không vui, vội vàng giải thích: “Chớ nên sinh khí a, thân thân, không phải ta chê ngươi béo, thực ra ngươi hơi béo một tí ta càng thích, thịt thịt, dù là tiểu đỗ nạm ta cũng thích..... Hiện tại gầy lắm.....”

Khi đó Sở Phong Lạc nhíu mày: “Những nơi khác của ta không thịt, ngươi không thích chứ gì.”

Tiêu Viễn Lan vội vàng chú ý bồi thêm: “Thích, thích, ta thực thích.” Cũng không dám sờ bụng hắn nữa.

Nhớ tới người kia là đế hoàng thiên hạ chí tôn, cũng thành tâm thành ý đền bồi vô lý cho mình như vậy, Sở Phong Lạc cũng hiểu rõ câu nói kia của mình thế nhưng có chút hương vị mang tí tính làm nũng.

Rõ ràng là nam nhân, lại dưới sủng nịch của Tiêu Viễn Lan trở nên ngày càng không giống mình nữa, có lẽ tạm thời ly khai y là quyết định chính xác.

Sở Phong Lạc nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, hài tử bên trong đại khái đã dần dần thành hình, phụ thân của nó đêm qua còn sờ qua nó, lại không biết chính y sắp làm phụ thân.

Vậy mà tổn thương một người yêu mình,  kỳ thực là do mình vô tình.

Sắc trời đã sẫm tối, Sở Phong Lạc thẫn thờ đi về phía trước, phảng phất như mất hết tri giác, trong đầu chỉ hình ảnh người kia đi mua Lê Hoa Tửu, quay đầu lại cười với mình, nhẹ giọng nói: “Đợi ta a!”

Y muốn mình cả đời không ly khai, mình không làm được, y kêu mình đợi y quay lại, mình cũng không làm được, y ở nơi ấy không tìm thấy người, không biết sẽ khổ sở thế nào?

Y không tìm mình, là đã khổ sở đến tuyệt vọng rồi chăng.

Sở Phong Lạc mơ mơ màng màng tiến bước, cũng không biết đã đi bao lâu, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên hắn từ phía sau truyền đến, hắn mơ mơ màng màng dừng lại, khi xoay người mới nhìn thấy có hai người sánh vai mà đi, đến trước mặt hắn, song song nhảy xuống ngựa.

Trong đó một bạch y thanh niên, ánh mắt ôn hòa, phong thái mỹ lệ, thấy hắn bộ dạng mê mê man man, không khỏi chấn động: “Biểu ca, ngươi làm sao thế?”

Sở Phong Lạc nhìn một hồi lâu mới nhớ lại, người này là long vương Dạ Trạch Hoan, mà không phải người đang tưởng nhớ. Người kia ánh mắt cao quý mà nóng bỏng tựa như liệt hỏa, không giống ôn hòa noãn y của long vương.

Thời điểm Sở Phong Lạc quay về Vụ Ẩn Thành, Dạ Trạch Hoan đã cùng bạn lữ của mình đi vân du, nào ngờ lại tại nơi này xảo ngộ.

Nam tử bên cạnh Dạ Trạch Hoan trên dưới hai bảy hai tám tuổi, nhưng nét phong lưu trên dung mạo thoạt nhìn lại bất quá tuổi ngoài hai mươi. Lúc thấy Sở Phong Lạc cười cười: “Phong Lạc, chúng ta lại gặp mặt.”

Mấy tháng trước, triều đình phái người vây đánh Vụ Ẩn Thành, lúc Sở Phong Lạc chạy về tương cứu cũng đã gặp qua hắn cùng Dạ Trạch Hoan, lần này là lần thứ hai gặp mặt.

Sở Phong Lạc cười cười, vẫn mang theo chút ngẩn ngơ: “Phượng Thất ca, là các người.” Phượng Thất đã cùng Dạ Trạch Hoan bên nhau khá lâu, hai người cũng đã xác định quan hệ, đại khái hắn cùng long vương sớm có da thịt chi thân, có lẽ đã có hậu duệ của long vương. Hắn không phải long tộc, lúc mang thai không cần nhiều khổ sở cho lắm.

Chợt kinh ngạc tỉnh ngộ, vào lúc này khi chứng kiến Phượng Thất cùng Dạ Trạch Hoan bên nhau, trong lòng cư nhiên không phải chua xót, mà là một loại khát khao mơ màng, khát khao mong chờ hài tử ra đời.

Sở Phong Lạc nhịn không được ngạc nhiên quay đầu, nhìn Dạ Trạch Hoan. Dạ Trạch Hoan vẫn như trước ôn hòa mỹ lệ như thế, chỉ là khi nhìn thấy y, trong lòng mình lại tưởng nhớ một người khác..... Người kia, vì hắn nhẫn tâm mà bị quét một đao qua bụng, vì hắn thích uống rượu mà tự mình đi mua Lê Hoa Tửu, vì hắn vô tình ly khai mà tuyệt vọng đến không muốn tìm hắn nữa.....

Hắn vẫn luôn dày vò y.

Sở Phong Lạc cảm giác trong lòng đau đớn tựa như bị đao chém, nguyên lai, vào thời điểm bất tri bất giác, mình lại yêu y đến nước này rồi. Nhưng mà, mình lại không minh bạch, ngược lại tổn thương y sâu sắc.

Nếu y đối mình như vậy, mình cũng sẽ tuyệt vọng đi.

“Biểu ca, ta nhận được tin tức Vụ Ẩn Thành truyền đến, Vụ Ẩn Thành bị người vây đánh, khi chúng ta chạy về, nghe nói ngươi đã bị hoàng đế mang đi, cho nên chúng ta ra ngoài tìm ngươi.” Dạ Trạch Hoan cùng Phượng Thất sau khi ở bên nhau, tuy rằng tính cách lười nhác không thay đổi, nhưng thói quen cũng thay đổi ít nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn mấy câu.

“Biểu ca, ngươi sao lại tiều tụy thế kia? Kêu ngươi mấy tiếng ngươi cũng chưa nghe thấy.” Trên mặt Dạ Trạch Hoan tràn đầy thần sắc lo lắng. Vì tránh Sở Phong Lạc hiểu lầm, từ lúc cùng Sở Phong Lạc nói rõ ràng về sau thì luôn bảo trì khoảng cách. Tuy lòng có áy náy, y cũng không dám biểu hiện ra ngoài, lúc này nhìn thấy Sở Phong Lạc biến thành bộ dạng thế này, không khỏi hoảng sợ.

“Không có gì, ta ly khai Viễn Lan thôi.” Tiếng nói chuyện của Sở Phong Lạc khô khốc, khẽ cười khổ.

Hắn vẫn không minh bạch vì sao mình rõ ràng yêu Dạ Trạch Hoan, cớ sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thì đột nhiên yêu Viễn Lan, hay thay đổi cùng lặp lại không ngừng       như vậy khiến tiềm thức của hắn cự tuyệt phần cảm tình này, hiện tại mới hiểu, nguyên lai cảm tình của hắn đối với Dạ Trạch Hoan vĩnh viễn không sâu đậm như đối Viễn Lan. Thời khắc Dạ Trạch Hoan ly khai hắn, hắn tuy cảm thấy khổ sở, nhưng đa phần là vì lời đồn đại thị phi, chân chính vì Dạ Trạch Hoan không yêu hắn mà thương tâm trái lại không chiếm bao nhiêu.

“Viễn Lan?” Phượng Thất ngẩn người, lẩm nhẩm nói: “Đây là tục danh của đương kim thiên tử a.....” Tục danh của thiên tử thường không thể thẳng xưng hô, hiển nhiên Sở Phong Lạc cùng Tiêu Viễn Lan đem hắn cướp đi có quan hệ rất thân.

Sở Phong Lạc lấy lại tinh thần, trên mặt hơi hơi đỏ: “Không nói cái này. Phượng đại ca, ngươi cùng Trạch Hoan có khỏe không? Trạch Hoan có khi dễ ngươi không?”

Dạ Trạch Hoan ngượng ngùng cười một cái, lập tức nghiêm túc lại: “Biểu ca, thân thể ngươi hình như không tốt lắm, chẳng lẽ là.....”

“Ta mang thai.” Sở Phong Lạc mỉm cười, nhắc tới hài tử, không khỏi khiến hắn lộ ra một tia ôn nhu.

Phượng Thất giật mình nhìn hắn, sắc mặt vừa xấu hổ vừa cổ quái, hiển nhiên đã từng có ác mộng tương đồng, nhưng không nói ra, Dạ Trạch Hoan ho khan một tiếng, nói với Sở Phong Lạc: “Nếu ngươi không có nơi nào để đi, quay về Vụ Ẩn Thành đi, nơi đó thủy chung là nhà của ngươi.”

Sở Phong Lạc lắc lắc đầu: “Ta định đến núi Côn Lôn đi tìm một tử chất của bằng hữu.” Chất tử của Tần thái y sống tại núi Côn Lôn, y vốn dự định đến đó ở nhờ một năm, sau đó lại đi tìm Tiêu Viễn Lan. Nơi đó thập phần xa xôi, ắt hẳn Tiêu Viễn Lan sẽ không tìm được, hiện tại y đã không tìm hắn, kỳ thật....  cũng không nhất thiết phải đi núi Côn Lôn nữa.

Trong lòng Sở Phong Lạc có hơi dâng lên chua xót.

Phượng Thất bất ngờ nói: “Núi Côn Lôn xa quá, Phong Lạc thân mang thai, không tiện đi xa, nếu ngươi không nói lời chê bai, chi bằng hãy đến nguyên quán của ta ở đi, ba năm năm năm cũng không thành vấn đề.”

Nghe thấy lời mời của Phượng Thất, Sở Phong Lạc thoáng do dự: “Sợ là liên lụy Phượng Thất đại ca.”

“Không bằng lòng chính là khách khí.” Phượng Thất vỗ vỗ vai hắn. Trừng mắt liếc Dạ Trạch Hoan một cái, ý bảo y khuyên nhủ Sở Phong Lạc. Kỳ thật Dạ Trạch Hoan không phải loại không hiểu nhân tình, chỉ là vì trước đây chây lười, thành ra ngôn từ vụng về.

Dạ Trạch Hoan vội vàng nói: “Đúng vậy, biểu ca, ngươi đến nhà sư phụ ở đi, về sau không muốn, vẫn có thể đi a. Nguyên quán của sư phụ không có ai, vẫn còn mấy gian phòng cũ.”

“Ngươi xem như giúp ta trông nom nhà cửa một chút cũng được.” Phượng Thất thập phần sảng khoái nói. Hắn nhìn ra được Sở Phong Lạc từng đối Dạ Trạch Hoan cực kỳ thâm tình, trong lòng rất đồng tình, cho nên muốn nghĩ cách giúp đỡ hắn một chút trong sinh hoạt. Dạ Trạch Hoan là người thích tùy tâm sở dục, Sở Phong Lạc đương nhiên không phải không biết, lại phải chịu đựng lạnh nhạt của Dạ Trạch Hoan.

“Vậy thì đa tạ.” Sở Phong Lạc nếu không tiếp nhận hảo ý của Phượng Thất, Phượng Thất có lẽ sẽ hiểu lầm hắn đối với Dạ Trạch Hoan vẫn còn tình cảm, không bằng cứ đáp ứng, về sau lại đáp tạ, huống hồ hài tử chung quy phải có một nơi để ra đời.

Hai người thương nghị một lúc, liền cùng nhau đi tới nguyên quán của Phượng Thất, cũng chính là thập lý pha của Đông Môn trấn. Sau khi an trí cho Sở Phong Lạc xong, Dạ Trạch Hoan còn tìm một nô bộc làm việc vặt cho Sở Phong Lạc, hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hắn.

Vì Phượng Thất là người thường, khó có thể nuôi dưỡng hài tử trong cơ thể, nhưng long tộc khi mang thai còn có một lớp nhau thai bao ngoài cơ thể, được sáu tháng thì có thể mổ bụng lấy ra, nhau thai từ từ cứng lại, hình dạng thì như một cái trứng lớn, Dạ Trạch Hoan mỗi ngày đều ôm vào trong ngực, đợi qua mấy tháng nữa có thể ôm được hài tử, vì phương thức sinh sản cùng long tộc thông thường có điều bất đồng, vậy nên hai người liền mượn cớ vân du tại ngoại phiêu bạc. Hiện tại đã thu xếp cho Sở Phong Lạc xong xuôi, đương nhiên lại muốn ly khai lần nữa.

Ba người bèn nói lời từ biệt, đôi bên hẹn ngày sau tương kiến, Phượng Thất như sực nhớ đến gì đó, nói: “Đúng rồi, Phong Lạc, hôm qua tìm gặp một bằng hữu trong triều, người đó nói hoàng thượng gần đây hình như tình trạng không được tốt, thường xuyên long nhan đại nộ, tựa hồ còn bị một cơn bệnh nặng.”

Sở Phong Lạc nghe câu này, chỉ thấy ngực như bị cự chùy nện mạnh một cái, suýt đứng không vững nữa, hắn nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất: muốn gặp mặt y! Muốn gặp mặt y!

Ly khai y đã hơn nửa tháng, nửa tháng này vẫn cố kiềm nén tưởng niệm đối với y, hiện tại bị một câu của Phượng Thất châm ngòi, thì giống như đột ngột bùng nỗ, rốt cục khắc chế không được ý niệm muốn gặp y trong đầu.

Chỉ là bản thân dáng vẻ thế này, làm sao gặp y?

Đã nửa tháng rồi, thật không biết y đã giận thành dạng nào nữa, huống hồ..... Hắn nhìn thoáng qua bụng mình, đã hơi hơi nhô lên, thành ra y vật hắn đang mặc đều thập phần rộng rãi, là vì có thể che giấu bụng mình.

Sở Phong Lạc hơi do dự, nói: “Vị bằng hữu trong triều kia của ngươi không biết có cơ hội gặp y không? Có thể giúp ta truyền lời một tiếng, một năm sau, ta sẽ lại đi tìm y.”

Muốn gặp y, chỉ có thể đợi hài tử sinh hạ xong. Một giọng nói.

Không, hiện tại muốn gặp ngay. Giọng nói của người kia.

Trong lòng hắn vẫn đang khổ sở đấu tranh, Phượng Thất đã nhìn ra do dự trong nội tâm của hắn, nói: “Vị bằng hữu trong triều kia của ta chính là thượng thư đại nhân của Hình bộ, không chỉ có cơ hội triều kiến thiên nhan, ngay cả chuyển một ít thư tín cũng là việc nhỏ, Phong Lạc, ngươi đã quan tâm y thế kia, không bằng viết một phong thư, để y đến đón ngươi?”

Trước kia đều là Tiêu Viễn Lan chủ động liên lạc với hắn, nhờ người khác để lại thời gian địa điểm gặp gỡ tại Phi Hồng quán của thành Nam Giang, thời điểm hắn đi ngang qua Phi Hồng quán thì thuận đường ghé lấy, nhưng trước nay chưa hề chủ động liện lạc với Tiêu Viễn Lan, hơn nữa thành Nam Giang kỳ thật cách nơi này hơn nửa tháng lộ trình, đường xá thập phần xa xôi, nếu Phượng Thất đã mở miệng, không bằng nhờ hắn giúp đỡ.

Quay về gặp y. Có xấu hổ đi nữa chung quy vẫn phải đối mặt, huống hồ người kia còn là phụ thân của hài tử, dù sao cũng không thể để thời điểm hài tử sinh hạ, phụ thân không bên cạnh chứ.

Gương mặt thanh tuấn của Sở Phong Lạc hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Phượng Thất đại ca, làm phiền. Ngươi đợi chút, ta lập tức đi viết thư ngay.”

Tuy là một tiểu trấn, nhưng dân phong chuộng văn, giấy bút gì đó rất dễ kiếm. Sở Phong Lạc viết một phong thư, sau một lúc lâu do dự, không có đem chuyện thân đang mang thai viết ra, chỉ nói chỗ mình đang sống, cộng thêm một câu: “Thậm niệm.”

Thậm niệm..... Đâu chỉ là thậm niệm, hắn đối y quả thực là muốn niệm đến sắp phát cuồng.

Sở Phong Lạc mỉm cười, âm thầm hạ quyết định, chuyện hài tử muốn chính miệng nói với y.

Nghĩ đến không lâu nữa có thể gặp lại Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc tim không khỏi có chút đập nhanh, dán miệng phong thư lại, ngón tay ở trên phong thư biểu tình của người kia khi nhận được thư, không khỏi lộ ra một tia ôn nhu.

_______________________________

Kinh thành. Ngoài cửa phủ thái sư.

Đèn đuốc sáng như ban ngày. Ngoài cửa một người dáng dấp gia đinh chậm rãi từ xa đi đến, cửa lớn thái sư phủ cầu thang chín tầng, trình bái thiếp cho gác cửa, thỉnh kiến thái sư. Gác cửa nhìn thoáng qua, thấy là người của Hình bộ, phất phất tay để cho gã đi vào.

Người nọ tiến vào nội thất, thấy một tố y nam tử đang ở trong nội thất phê duyệt quyển tông (hồ sơ). Tinh thiều vân mi, mâu quang ưu uất khôn kể, khi thiếu niên chắc hẳn tao nhã tuyệt thế.

Trương Tuân Úc mỗi tối chưa đến đêm khuya chưa ngủ, với một nam tử tuổi gần ba mươi bảy mà nói, có thể quan cao cực phẩm, đương nhiên cũng không phải chỉ bằng may mắn cùng lòng tin của tiên đế mà đạt được hết thảy.

Người nọ nhìn thấy thái sư, quỳ xuống nói: “Hạ quan có việc quan trọng bẩm báo, tên nam tử long tộc mà hoàng thượng để tâm đã có tin tức, thỉnh thái sư xem qua.”

Trương Tuân Úc phê dục quyển tông, vốn cũng không ngẩng đầu lên, lúc này lại đứng dậy, ánh mắt sắc bén bức nhân: “Lấy ra ta xem!”

Người nọ vội vàng cung cung kính kính trình lên. Gã là môn khách của Hình bộ thượng thư, đương nhiên vào trước lúc làm môn khách của Hình bộ thượng thư, gã là phụ tá của Trương Tuân Úc. Hình bộ thượng thư tuy so với Trương Tuân Úc lớn hơn không dưới mười tuổi, hai mươi năm trước cũng là môn sinh của Trương Tuân Úc.

Trương Tuân Úc nhìn thư tín trình lên, mỉm cười, ánh quang trong mâu quang nhất thời đẹp không tả xiết: “Nói với đại nhân nhà ngươi, thì nói thư này đã được trình lên, đang đợi hoàng thượng phê chuẩn. Ngươi lui xuống đi, chuyện ngày hôm nay, không để bất kỳ ai khác biết nữa, nếu không.....” Thái sư đưa tay xẹt ngang.

Người nọ vội vàng dập đầu, lên tiếng đã biết rồi thối lui.

Trương Tuân Úc thổi tắt nến, trong bóng đêm tĩnh lặng ngồi một lúc lâu.

Sở Phong Lạc, ngươi yêu ai không yêu? Vì cớ gì phải chọn đương kim thiên tử..... Trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như thế?

_______________________________

Sở Phong Lạc viết thư, sau khi giao cho Phượng Thất cùng Diệp Thụy Tuyên mang đi, thì tại điền viên tiểu cư này an thai. Thập lý pha dân phong thuần phác, cộng thêm nơi này dân cư thưa thớt, phạm vi mười dặm, vẻn vẹn mấy hộ gia đình, đều là tiều hộ cùng liệp hộ (hộ săn bắn) đốn củi. Sở Phong Lạc cửa đóng không rời, Dạ Trạch Hoan thập phần chu đáo, mời nô bộc Tiểu Tứ lại là người câm điếc, tự nhiên cũng không ai biết có một nam tử đang mang thai ngay tại phụ cận.

Sở Phong Lạc ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, từ sau khi mang thai thì hắn trở nên đặc biệt ham ngủ, tuy rằng hao tổn nhiều thể lực, nhưng vì trong lòng nghĩ sẽ sớm quay lại với Viễn Lan, thì tâm lý sẽ xúc động ngọt ngào, tuy rằng mới hơn nửa tháng, trái lại lại béo lên chút ít.

Hắn nghe bên ngoài có tiếng kêu cửa, gọi Tiểu Tứ, Tiểu Tứ lại không xuất hiện. Vì thế đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài binh mã xếp thành hai hàng uy nghiêm, thoạt nhìn như là người của huyện nha, ở giữa là một nhuyễn kiệu, đang có người từ trong kiệu chậm rãi bước ra. Tinh tấn duệ mục, mang theo loại âm trầm nói không nên lời.

Sở Phong Lạc nhìn qua người này tuyệt không phải người trong lòng đang tưởng nhớ, lấy làm kinh hãi, tươi cười trên mặt đột nhiên đình chỉ.

Trương Tuân Úc thấy hắn, chậm rãi nói: “Sở Phong Lạc?”

Sở Phong Lạc nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, không biết các hạ là.....”

Trương Tuân Úc đạm mạt cười, nói: “Quả nhiên là khí phách lỗi lạc, phong thái nhanh nhẹn, tại hạ là đương kim thái sư Trương Tuân Úc, chẳng hay có thể vào trong nói chuyện không?”

Thái sư? Sở Phong Lạc trầm xuống, nhìn thoáng qua thị vệ Trương Tuân Úc mang theo đều là khí uẩn nội hàm, hiển nhiên không ít cao thủ, gật gật đầu: “Trương thái sư, mời.”

Hai người vào nội thất, Trương Tuân Úc nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chuyển đến trên người Sở Phong Lạc. Sở Phong Lạc cũng bất động, lẳng lặng chờ đợi Trương Tuân Úc nói chuyện. Từ miệng Tiêu Viễn Lan hắn đã biết, nữ nhi của Trương Tuân Úc, Trương Uyển Nhi, đã treo cổ tự tử. Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, hắn đối Trương Uyển Nhi chung quy vẫn mang một phần áy náy.

Trương Tuân Úc nhìn Sở Phong Lạc một hồi lâu, nói: “Nữ nhi của ta muốn hại ngươi, nó chết là nó đáng tội. Ta nghe nói ngươi đã đáp ứng nó, vĩnh viễn không gặp lại hoàng thượng, thế nhưng nó đã có lỗi với ngươi, ngươi không tuân thủ lời hứa đó cũng không sao.”

Sở Phong Lạc trong lòng cảm kích, nói: “Lúc trước ta không biết nguyên lai trong lòng đối y dụng tình chí thâm, cho nên dễ dàng đáp ứng Thục phi nương nương, thật có lỗi với nàng, thỉnh thái sư tha thứ.”

Trương Tuân Úc: “Dám làm dám chịu, không tồi, không tồi.” Ánh mắt sắc bén của lão hơi híp lại, đánh giá Sở Phong Lạc một lúc lâu, nói: “Nhưng mà ngươi có biết, sau khi hoàng thượng hồi cung đã thổ huyết mấy ngày không?”

Sắc mặt Sở Phong Lạc hơi đổi, đúng dậy, run giọng nói: “Y..... Y có khỏe không?” Người kia, người kia lại vì hắn, tới nỗi thổ huyết! Nếu biết trước, hắn quyết sẽ không ly khai, tổn thương tâm y. Người kia dành trọn tấm lòng cho hắn, ai ngờ hắn lại không biết quý trọng, còn làm y thương tâm thổ huyết.....

Trương Tuân Úc hướng phía bắc chắp tay, nói: “Hoàng thượng tự có thần linh phù hộ, phúc trạch lâu dài, đã khỏe lắm rồi. Nhưng vẫn không chịu lâm hạnh tần phi, đến nay không con nối dõi. Sở Phong Lạc, nếu ngươi ly khai ngài, ngài tự nhiên sẽ quên ngươi, đến lúc đó thuận theo tự nhiên, y sẽ nạp phi sinh tử. Sở Phong Lạc, ngươi thân là một nam tử, chẳng lẽ nguyện ý an thân nơi hậu cung, bị người nhạo báng.”

Sở Phong Lạc trên mặt hơi ửng đỏ, nói: “Nếu y đã vì ta chịu làm hết thảy, ta vì cớ gì không chịu vì y?”

Trương Tuân Úc sắc mặt âm trầm nhìn hắn một hồi lâu, nói: “Sở Phong Lạc, ngươi rốt cục muốn bao nhiêu tiền, ta có thể cho ngươi. Mười vạn lượng bạc trắng có đủ không? Hay là hai mươi vạn lượng, số tiền này, cũng đã đủ ngươi sống qua ngày như tại hoàng cung.”

Sở Phong Lạc sắc mặt không ngừng thay đổi: “Tiểu Tứ, tiễn khách!” Hắn không ngờ tới Trương Tuân Úc là ngươi như vậy, lại có thể nghĩ hắn sẽ vì tiền mà ly khai Tiêu Viễn Lan.

“Tiểu Tứ là nô bộc của ngươi, ta đã bảo người đem nó trói lại rồi.” Trương Tuân Úc lộ ra một tia thần sắc quỷ dị, chậm rãi cười, “Sở Phong Lạc, nếu ngươi bằng lòng ly khai, có lẽ sẽ không thống khổ như vậy.....”

“Ý ngươi là gì?”

Trương Tuân Úc mỉm cười, chẳng ừ hử gì. Lời đồn «Long tộc muốn đoạt thiên hạ», chính là do lão phao tin. Trương Tuân Úc tinh thông thuật tinh tượng mệnh học, sớm nhìn ra tương lai hoàng gia có thể sẽ bị huyết mạch long tộc thay thế, vì không để cho cả vương triều bị Tiêu Viễn Lan làm sụp đổ, lão dốc lòng dạy dỗ nữ nhi mình, để nữ nhi mình có thể mẫu nghi thiên hạ, hy vọng có thể khiến Tiêu Viễn Lan hồi tâm chuyển ý, không bị người long tộc mê hoặc, mặt khác, lão phao tin đồn, khơi mào chiến tranh giữa triều đình và long tộc, chính là vì suy yếu song phương, để có thể khống chế tất cả quyền thế, nếu Tiêu Viễn Lan cố chấp theo ý mình, nhất định phải cùng nam tử long tộc dây dưa, lão liền phế Tiêu Viễn Lan, rồi phù trợ một hoàng tử khác lên.

Nhưng Trương Tuân Úc không thể ngờ chính là, khôn khéo của Tiêu Viễn Lan vượt xa dự đoán của lão, thậm chí đã càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, vì thế lão chỉ có thể hạ thủ với Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc nhìn lão ta, cầm lấy trường kiếm để bên cạnh, cảnh giác nói: “Ngươi đến đây, là muốn làm gì?” Nghe giọng điệu của lão ta, xem ra không giống muốn bắt giữ mình để uy hiếp Viễn Lan thoái vị.

“Sở Phong Lạc, đời này ngươi không được gặp lại hoàng thượng nữa. Ngươi nghe không?”

“Tại sao?” Nếu lão ta yêu cầu thế này, đại khái vì mình là nam tử, Tiêu Viễn Lan cùng mình bên nhau, sẽ làm nhục quốc thể đi. Trương Tuân Úc cũng nói, người kia vì mình, hoàn toàn không chịu nạp phi sinh tử.

“Thân là một nam tử, làm ra loại chuyện đau khổ dây dưa này, không biết liêm sỉ!” Trương Tuân Úc hừ một tiếng, nam tử này quả nhiên dã tâm rất lớn, hai mươi vạn lượng vẫn không thỏa mãn, đợi đến lúc hắn bên cạnh Tiêu Viễn Lan, có lẽ chưa đến mấy năm đã đoạt vương vị.

Sở Phong Lạc bị lão ta nói khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lắc đầu: “Ta không đáp ứng.” Mặc dù sẽ bị mọi người vũ nhục, hắn cũng sẽ không buông tay với lựa chọn của bản thân, cũng sẽ không lần nữa đáp ứng bất luận chuyện gì liên quan Tiêu Viễn Lan, Viễn Lan là người mà hắn yêu, là trân quý muốn đặt trong tim, không phải thứ đồ vật trở ngại lấy ra cùng người đàm phán.

“Ngươi không bằng lòng?” Trương Tuân Úc thản nhiên cười, nhìn thấy Sở Phong Lạc âm thầm siết chặt trường kiếm trong tay, lộ ra một tia giễu cợt, “Ngươi tưởng rằng ta làm thế nào mà tìm được nơi này của ngươi, còn hoàng thượng vì sao chưa tới? Nói thật cho ngươi biết vậy, là hoàng thượng phái ta tới, ngài đối ngươi đã thập phần thất vọng, không muốn gặp lại ngươi nữa.”

“Nói xằng! Sao có thể!” Sở Phong Lạc hơi loạng choạng, suýt nữa đứng không vững. Sẽ không, sẽ không, Viễn Lan đối hắn thâm tình thế mà, sao xem xong thư trái lại không muốn gặp hắn?

“Không được, ta muốn tiến kinh đến hỏi rõ ràng!” Sở Phong Lạc cắn răng nói. Cho dù thân đang mang hài tử, cho dù tốn thời gian rất dài, hắn vẫn phải đến kinh thành đi hỏi rõ nam tử kia, rốt cục có phải thật sự thương tâm tuyệt vọng đến không muốn gặp hắn nữa hay không?

Tuy không thể tin nỗi, nhưng sự thật sau khi hắn ly khai Tiêu Viễn Lan cũng không còn tìm kiếm làm hắn cảm thấy một tia không xác định, người mang thai bao giờ cũng dễ đa nghi yếu đuối, một tia không xác định này từ từ càng ngày càng hở càng sâu, trở thành khoảng cách giữa hai người.

Trương Tuân Úc cười cười: “Không cần thiết, hoàng thượng hạ thánh chỉ, bảo ngươi đời này không được nhập kinh nữa, ngươi xem đi.” Lão ta đem một cuộn hoàng quyên (giấy lụa) đưa cho Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc mở hoàng quyên ra, quả nhiên là nét chữ thanh tuyển tiêu sái của người nọ, lời lẽ tuyệt tình thế này, khiến tâm hắn cơ hồ đóng băng.

“Không, ta không tin đây là thật, ta muốn đích thân đi hỏi y!” Nếu y tuyệt vọng đến không muốn gặp lại hắn nữa, hắn cũng muốn tự y nói ra.

Trương Tuân Úc sắc mặt trầm xuống: “Sở Phong Lạc, ngươi muốn kháng chỉ?”

Sở Phong Lạc cười lạnh một tiếng: “Thì sao nào?” Trong lòng lại không khỏi trầm xuống. Kháng chỉ? Trong lòng người nọ chẳng lẽ mình cùng mọi người đều giống nhau, không thể cùng y đứng ở vị thế ngang nhau sóng vai ngắm nhìn khắp nhân thế phong hoa, mà chỉ là thần dân của y?

Nhớ lại Tiêu Viễn Lan từng nhiều lần muốn mình làm phi tử của y, hoàng hậu của y, trong lòng không khỏi lạnh đi, kỳ thật, ở trong lòng Tiêu Viễn Lan, sự tồn tại của mình giống như nữ nhân. Tay hắn cầm kiếm khẽ run lên.

Trương Tuân Úc không nhanh không chậm: “Ta nghe nói Sở đại hiệp trong chốn giang hồ cũng có chút tiếng tăm, người đời xưng tụng Huyền Y Mai Kiếm, kiếm pháp cực nhanh, nhất kiếm ngũ xuất, chính là hóa ngũ ngũ mai hoa. Không biết đối phó mười cao thủ, có phải chỉ cần hai kiếm hay không?” Lão ta vỗ vỗ tay, lập tức mười người từ ngoài cửa tiến vào, vây tròn quanh Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc nắm chặt trường kiếm, đồng thời cùng vài người đấu kiếm, nhưng mang thai vô lực làm hắn nhanh chóng bị thua, Sở Phong Lạc chỉ có thể gắt gao bảo vệ bụng mình, không đến nỗi bị đao kiếm hung tàn tổn thương.

Một thanh kiếm mảnh đặt ngay cổ hắn, thoáng rướm máu, Sở Phong Lạc nhất thời không thể cử động, Trương Tuân Úc nói: “Giết hắn.”

“Khoan đã!” Sở Phong Lạc không hề sợ hãi, lẳng lặng nhìn về phía Trương Tuân Úc: “Ngươi đang gạt ta.” Chỉ trong thời gian ngắn, hắn chợt nhận ra, Viễn Lan sẽ không tổn thương hắn, huống hồ là giết?

“Dựa vào đâu mà khẳng định thế?” Vẫn nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

“Trương thái sư, ngươi không cần lừa một người sắp chết sao?” Sở Phong Lạc cười cười, “Ta là nam tử, ở bên y, sẽ chỉ khiến người cho rằng y là một hôn quân, đây là lý do ngươi giết ta, không phải sao?”

Trương Tuân Úc nhìn biểu tình của hắn, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.

“Trương thái sư, ta chỉ hy vọng hảo hảo đối y, không cần khiến y khổ sở nữa.” Sở Phong Lạc khẽ cười khổ, tôn nghiêm của thân là nam nhân, tạm thời cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Trương Tuân Úc sau khi nhìn hắn một hồi lâu, nói: “Nếu ngươi thề không gặp lại y nữa, ta sẽ tha cho ngươi.”

Không gặp y? Làm sao cam lòng không gặp y? Sở Phong Lạc mỉm cười, khuôn mặt thanh tuấn thế nhưng có chút nhu mì động lòng người: “Ta thề, đời này ta sẽ không bao giờ tùy tiện đáp ứng người khác không gặp y nữa.”

Trương Tuân Úc đột nhiên giận dữ, từ từ đè nén nộ khí xuống: “Xem ra ngươi đối ngài quả rất thật tình, đáng tiếc, ta không thể cho ngươi có cơ hội tiến kinh. Nghe đồn Huyền Y Mai Kiếm võ công cao cường, hôm nay ngươi chống đỡ không nỗi thế kia, ắt hẳn bị nội thương, về sau chưa hẳn không thể khôi phục như xưa. Ngươi không có võ công, có lẽ sẽ may mắn hơn nhiều. Người đâu, đập nát xương bả vai của hắn.” Không giết Sở Phong Lạc, là vì một câu nói của Sở Phong Lạc làm lão xúc động, không có ý định giết hắn nữa. Đập nát xương bả vai của hắn, về sau, hắn hai tay vô lực, không thể luyện võ nữa, cũng sẽ không có cơ hội soán vị. Lời tiên tri máu long tộc hòa tan máu hoàng gia, chỉ mong ta đây có thể dẹp tan nó.

Một cao thủ đại nội đi đến trước mặt Sở Phong Lạc, gã nắm hai vai Sở Phong Lạc, Sở Phong Lạc chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, hai bên vai đau đớn, nhất thời hai cánh tay yếu ớt rủ xuống, không còn nửa phần khí lực.

Trong nháy mắt đau đớn truyền khắp toàn thân, Sở Phong Lạc không khỏi yếu ớt ngã trên mặt đất, vào khoảnh khắc ngã xuống đất, hắn vẫn không quên dùng toàn thân bảo vệ thai nhi trong bụng.

Sau khi Trương thái sư rời khỏi, Sở Phong Lạc vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy nỗi. Hai bên vai đau nhức, khiến hắn lộ ra vẻ thống khổ. Đập xương bả vai là phương thức triều đình đối phó giang dương đại đạo, hắn hiện tại ngay cả xương bả vai đều đã nát, đương nhiên tay đã hoàn toàn không còn khí lực, tuy rằng sau khi sinh hài tử chân khí có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng một đôi tay không thể cử động, đương nhiên cũng không thể dùng kiếm nữa, một thân võ công chỉ còn trên danh nghĩa.

Nô bộc Tiểu Tứ được Trương thái sư thả ra, đi vào nội thất, vội vàng nâng hắn dậy, khoa tay múa chân ra dấu nửa ngày, Sở Phong Lạc mới hiểu được ý của nó, không khỏi cười khổ: “Trương thái sư nếu có thể chặn thư của ta, viết tiếp cũng chỉ vô nghĩa.”

Không chỉ có thế, Trương thái sư ngay cả thánh chỉ cũng có thể ngụy tạo, chứng tỏ thế lực của lão rất lớn, con đường hồi cung đã bị lão tầng tầng phong tỏa, mình rất khó mà gặp Viễn Lan. Nếu không thì chỉ có thể chờ có người mạo hiểm lẻn vào cung thay mình đưa thư. Nhưng một là bọn Dạ Trạch Hoan không có đây, hai là hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt, cũng không thể để họ vì mình mạo hiểm, ba là cho dù đến được cạnh Viễn Lan, không biết liệu Trương thái sư có thể đối hài tử hạ độc thủ hay không.

Lo lắng đủ loại nguyên nhân, Sở Phong Lạc ngay tại thập lý pha đợi ngày sinh nở, tưởng niệm một ngày lại thêm một ngày khiến hắn càng thấu hiểu sâu sắc đã hoàn toàn rời không được Viễn Lan, cho dù quay lại hoàng cung phải đối mặt đủ chuyện thân là nam tử không chịu nổi, so ra với tưởng niệm khắc cốt khi rời xa Viễn Lan, cũng không tính là gì.

Khi mình ly khai y cái gì cũng không đem theo, chỉ duy một chuỗi tràng hạt hồng ngọc lúc trước ly khai hoàng cung, đó là vật trừ ta đặc biệt vì hắn mà đến Bạch Mã Tự cầu. Mỗi khi tưởng niệm đau lòng cắn rỉa bản thân, hắn sẽ lấy ra vuốt ve, nhớ đến người kia từng vì mình tổn thương hết tâm can vẫn không oán không hối, nhớ đến ngọt ngào rồi đến cái ôm khổ sở của người kia, nhớ đến những ngày hạnh phúc người kia cùng mình bên nhau, trong lòng sẽ liền cảm nhận một loại ôn nhu ngọt ngào.

Thái sư nói sau khi y hồi cung bệnh nặng một trận, không biết đã khỏe chưa. Nghe thái sư nói, y hình như còn thổ huyết. Đáng tiếc thời điểm mình nhận ra tâm ý của chính mình, đã không thể quay về gặp y nữa.

Nếu có thể sớm nhận ra mình là yêu y, có lẽ sẽ không đối y vô tình thế kia. Nhưng liệu trước tương lai là chuyện gian nan nhất trên đời, làm sao có thể biết được, người kia sẽ lại khiến tim mình cảm nhận lĩnh hội nỗi đau nhân gian?

Sở Phong Lạc cười khổ. Không thể, chỉ có thương tổn mới có thể khiến cho mình nhận ra cái gì mới là quý giá nhất..... Thế nhưng, thời điểm chân chính thấu hiểu đã quá muộn. Chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để làm chuyện đúng đắn, không thể lại tổn thương tâm y nữa.

Bụng ngày một lớn lên, tuy rằng mặc ngoại bào rộng rãi, vẫn che không được, vì thế mấy tháng qua Sở Phong Lạc cũng không xuất môn lấy nửa bước.

Thời gian mang thai thập phần vất vả, mỗi ngày có nửa thời gian là ngủ, nửa thời gian còn lại thường dùng để tưởng niệm Viễn Lan. Dĩ vãng hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ mang thai hài tử, cũng chưa từng nghĩ tới bộ dạng bụng phệ của bản thân, nhưng đến lúc chân chính gặp phải, lại hoàn toàn không có kinh hoàng lúng túng, ngược lại vì mang thai chính là hài tử của Viễn Lan mà cảm thấy hạnh phúc.

Viễn Lan tuy rằng không ở bên cạnh mình, nhưng có chuỗi tràng hạt này cũng đã đủ rồi.

Tiểu Tứ đối hắn thập phần trung thành, cũng không có đem chuyện hắn mang thai tiết lộ ra ngoài. Lúc Dạ Trạch Hoan đi nói với hắn một tháng trước khi hắn lâm bồn sẽ dẫn theo đại phu của Vụ Ẩn Thành tới đây, thế nhưng hiện tại hắn cảm giác thai vị có dị động, hài tử căn bản còn chưa đủ tháng. Mà theo như thời gian đã hẹn Dạ Trạch Hoan căn bản cũng chưa đến.

Sở Phong Lạc cảm giác trong đầu một dây đàn chợt đứt —— hài tử sinh non.

Nội tâm hắn nhất thời bị sợ hãi hoàn toàn xâm nhập, hài tử của long tộc vốn so với thai nhi bình thường nhỏ hơn chút ít, nếu thật sự không đủ tháng, sẽ rất khó sống sót. Hơn nữa sản đạo vào ba tháng cuối cùng mới có thể từ từ khuếch trương, hiện tại còn chưa phải lúc, nhất định rất khó sinh hạ.

Đau quá!

Đau đớn ập đến, Sở Phong Lạc nhịn không được rên rỉ một tiếng, nô bộc Tiểu Tứ khoa tay múa chân nói muốn đi tìm bà mụ đỡ đẻ, Sở Phong Lạc kéo nó lại: “Không được!” Không thể để người khác biết, nếu không mình cùng hài tử nhất định sẽ bị người xem như yêu nghiệt.

Tiểu Tứ tỉnh ngộ, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, chân tay luống cuống.

“Dùng..... kiếm..... mổ ra.....” Sở Phong Lạc thở hổn hển, cơ hồ ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Trên người hài tử sẽ có một lớp nhau thai, nếu mổ bụng sẽ không tạo thành thương tổn đối với hài tử. Nhưng chỉ sợ mình sẽ sống không nỗi nữa.

Tiểu tứ hai tay quơ loạn, ân ân a a, ý bảo nó không dám động thủ.

Sở Phong Lạc tay không có khí lực, cũng không biết chừng mực, sợ sẽ làm bị thương đến hài tử, biện pháp duy nhất lúc này, chỉ có thể cố gắng hết sức sinh hài tử ra.

Khi từng cơn đau kéo đến trong tay vẫn cầm chuỗi tràng hạt kia, giờ khắc này cầm chặt trong tay không buông, giống như Viễn Lan vẫn còn bên cạnh mình. Thế nhưng, mình đã ly khai người kia.....

Còn có thể gặp lại người kia không?

Đã thành thế này, không thể gặp lại người kia nữa chăng?

Tới lúc này mới phát hiện, mình ân hận biết bao vì ly khai y.

Mồ hôi chảy không ngừng, cả người đã ướt đẫm, trướng đau càng ngày càng khó chịu khiến hắn hơi chút cảm thấy chống đỡ không nỗi. Nhất định phải sinh hài tử ra..... Để cho nó nhìn thấy phụ thân của mình.....

Yên lặng, bất chợt có loại cảm giác rung động từ tâm linh truyền đến, làm hắn toàn thân phát run.

Đó là hài tử!

Lúc mang thai mặc dù có thể cảm thấy thai động, nhưng cũng không có chân thực như lúc này đây, khiến hắn cảm nhận giao lưu giữa hài tử cùng mình..... Hài tử mình muốn ra đời.

Cuồng hỉ dâng lên trong lòng, ánh mắt Sở Phong Lạc chua xót, suýt nữa đã rơi lệ. Hài tử của hắn, là hài tử của hắn cùng Viễn Lan! Giờ này khắc này, hắn may mắn không gì sánh được hài tử mình mang là của Viễn Lan, điều này khiến hắn có loại cảm giác đời này không uổng phí.

Tiểu Tứ ở bên cạnh tùy thân hầu hạ, cũng gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, lại không thể giúp gì, chỉ biết khoa tay múa chân lung tung, phát ra tiếng hô hoán không rõ. Không biết qua bao lâu, Tiểu Tứ kinh hỉ la lên, một cái đầu nho nhỏ đã lộ ra, mặc dù có nhau thai bao bọc nhìn không rõ lắm. Tiểu Tứ cẩn thận giúp hắn mở ra nhau thai nơi đầu hài tử, ra dấu nói với hắn, vội vàng đi đun nước nóng, đợi hài tử hoàn toàn sinh hạ xong.

Tiếng khóc của hài tử thập phần vang dội, hiển nhiên còn sống. Vào lúc hài tử oa oa ra đời, Tiểu Tứ thay nó tắm rửa, mặc vào tiểu y phục đã chuẩn bị sẵn từ sớm, ôm hài tử đặt bên cạnh Sở Phong Lạc, Tiểu Tứ bất chợt có ảo giác như vượt qua một lần sinh tử.

Cái đầu nho nhỏ của hài tử rụt vào trong tã lót, mắt còn chưa mở, khuôn mặt hồng hào, chỉ biết mở miệng khóc to. Thân thể nho nhỏ chỉ có bàn tay là lớn, nhẹ hửng không bao nhiêu cân nặng, tuy rằng tay Sở Phong Lạc không có khí lực, vẫn có thể ôm được, thấy được lông mi con mắt của hài tử cực kỳ giống Viễn Lan, lớn lên nhất định cũng giống như Viễn Lan, là mỹ nam tử khiến người ta thất hồn lạc phách.

Sở Phong Lạc không khỏi mỉm cười, hôn hôn lên hai má của hài tử. Khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm khiến hắn nhịn không được có loại ôn nhu ngọt ngào.

Đoán thời gian, đã qua đằng đẳng một ngày đêm. Nếu không phải hài tử tự nó muốn sinh ra, đến khúc sau hắn cũng không còn khí lực. Hài tử long tộc vì mẫu thân kiệt sức mà chết yểu trong bụng rất nhiều, không thể tưởng được hài tử của mình may mắn xiết bao, rốt cục có thể ra đời, mình cũng có thể còn sống mà nhìn nó.

Hảo hài tử, chờ con trưởng thành liền dẫn con đi gặp phụ thân con. Sở Phong Lạc lẳng lặng suy nghĩ, lộ ra nét cười ôn nhu, biểu tình hậu sản suy yếu càng tăng thêm một phần sắc thái khiến người động tâm.

Sinh hạ là một nam hài, qua ít lâu hài tử đã có thể mở mắt, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, hai con ngươi sâu thẳm khó dò cực kỳ giống Viễn Lan, vào lúc được Sở Phong Lạc ôm không khóc cũng không nháo, có khi bị đùa đến bật cười khanh khách, răng còn chưa mọc, tiếng cười thanh thúy mà vang dội.

Hài tử còn chưa đủ tháng thì đã sinh hạ, đương nhiên phải nuôi bằng sữa. Trước kia người long tộc đều là bắt sống hổ báo, dùng sữa nuôi hài tử, bây giờ điều kiện không cho phép, chỉ có thể dùng nước cơm. Nhưng hài tử mới sinh không thể chỉ uống nước cơm, đương lúc Sở Phong Lạc lo lắng, thì tại Thập Lý Pha có một sản phụ lâm bồn.

Trượng phu của nàng là một liệp hộ họ Hà, vào mấy tháng trước lên núi săn thú bất hạnh bỏ thân miệng hổ, để lại một hài tử mồ côi từ trong bụng mẹ. Cô nhi quả phụ cũng không có nguồn thu nhập nào khác, vì thể hớn hở đáp ứng yêu cầu của Sở Phong Lạc, Hà quả phụ mỗi ngày giúp cho hài tử bú vài lần, Sở Phong Lạc cho nàng một khoảng nhất định.

Dân cư Thập Lý Pha tuy rằng tò mò Sở Phong Lạc ru rú trong nhà, sao lạ đột nhiên có thêm một hài tử, hắn nói là nhặt được ven đường, cũng không ai hoài nghi. Tuy rằng triều đại đa phần bách tính giàu có, nhưng cũng có vài gia đình sinh hài tử đông nuôi không nổi, vứt ven đường để người hảo tâm nhặt.

Bọn Dạ Trạch Hoan trước khi đi để lại không ít ngân lượng, nhưng mua đồ đạc cho hài tử đã tiêu xài rất nhiều, Sở Phong Lạc cũng không để ý mấy những việc vặt này, qua một hai tháng, tiền còn dư cũng chẳng bao nhiêu, Sở Phong Lạc bèn nghĩ tới trấn trên tìm chút việc để làm, về sau lúc vào kinh tìm Viễn Lan cũng có thể làm lộ phí.

Nhưng Sở Phong Lạc đến trấn trên rồi mới phát hiện việc mình có thể làm quả thực rất ít, trái lại chuỗi tràng hạt hồng ngọc trên tay lại khiêu khích ham muốn của người khác, rất nhiều người trăm phương ngàn kế bảo hắn bán đi, hắn đành phải tháo ra, cất vào trong ngực.

Ở trấn trên mua ít đồ cần thiết cho hài tử, Sở Phong Lạc bước trên đường về. Hài tử để ở nhà Hà quả phụ, từ trấn trên quay về liền tiện đường ghé ôm hài từ về nhà.

Đời sống nông thôn thập phần nhàn tĩnh, hương lúa phảng phất nơi nơi, mơ hồ còn có tiếng ếch nhái. Sở Phong Lạc chậm rãi đi trên sơn đạo nghĩ tới nếu như Viễn Lan cùng mình ở đây sống cuộc sống bình thản, không có bất kỳ ai quấy rầy, cũng là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng dù dẫn theo hài tử tiến kinh, kỳ thật khả năng có thể gặp y cũng không lớn.

Sở Phong Lạc không khỏi lộ ra nụ cười buồn bã. Nếu trước đây không mình bỏ đi, cũng không tất chịu nỗi khổ tương tư này.