Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 17: Chương 17





Nhìn thấy biểu hiện của tôi Đại Dương mỉm cười sau đó anh đứng dậy khỏi bàn ăn rồi đi lại nhéo má tôi:
"Em ngủ trong phòng mà Thanh với Chi không biết lại bảo.

em đi chơi với bạn, nhanh lại ăn cùng mọi người đi em."
Đại Dương nằm tay tôi kéo về phía bàn ăn.

Tôi thấy Quỳnh Chi và Phương Thanh cúi gẫm mặt xuống không đứa nào.

dám nhìn mặt tôi.
Bàn ăn chỉ có 6 cái ghế, hiện tại đã ngồi kín.

Chỉ còn duy nhất vị trí của Đại Dương vừa đứng dậy là trống, tôi nghĩ anh †a sẽ nhường ghế cho tôi ngồi không ngờ anh ta lại ngồi vào ghế rồi kéo tôi ngồi lên đùi của mình.
Hành động của anh ta khiến tôi cứng lưỡi không thể nói nên lời mặc dù tôi rất muốn chào hỏi mọi người có mặt trên bàn ăn.
Anh Hào bạn trai của Phương Thanh thấy hành động thân mật của Đại Dương với tôi lên tiếng hỏi:

"Bạn trai của Giang đi du học..."
Anh Hào nói đến đây thì ngừng lại sau đó gương mặt biểu hiện một cách méo mó.

Tôi nghĩ có lẽ anh bị Phương Thanh tác động vật lý để ngắt lời anh nói nên anh mới có biểu hiện như vậy.
Lúc này tâm trạng của tôi giống như một nồi lẩu thập cẩm.

Tôi giận Phương Thanh và Quỳnh Chỉ vì hai đứa không báo trước cho tôi biết Đại Dương và Ngọc Thái cũng có mặt ở đây.

Tôi xấu hổ với anh Hào và anh Đại vì hành xử của Đại Dương.

Tôi sợ hãi khi Ngọc Thái nhìn thấy hành động thân mật của Đại Dương và tôi đồng nghĩa với tôi đã làm trái lời anh ta yêu cầu phải chia tay với Đại Dương, không biết rồi anh †a sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo với tôi.

Và một cảm giác hoàn toàn khác lạ xen lẫn vào, đó là cảm giác ấm áp khi ngồi trong vòng tay của Đại Dương sau bao ngày tôi không được gặp.

anh ta.
Gạt qua một mớ cảm xúc hỗn độn, tôi ngượng ngùng chào hỏi mọi người:
"Các anh tới lâu chưa ạ?"
Anh Đại lấy một cái bát đặt trước mặt tôi nói:
"Anh với Hào tới lâu rồi, bọn anh phụ Thanh với Chi nấu ăn.

Mọi người vừa ăn được một lúc thì em dậy, em cũng ăn đi"
Đại Dương nhận bát từ tay anh Đại lấy cho tôi ít bún rồi chan nước lẩu vào, suốt quá trình anh ta chỉ lấy bằng một tay còn tay kia vẫn ôm lấy eo của tôi.

Lấy xong anh đặt bát trước mặt tôi rồi đưa đũa cho tôi sau đó tự nhiên nói như thể mình là chủ nhà:
"Anh mới vừa tới, tới đây anh gặp Thái đang tới nhà bạn ở tòa nhà này thế là rủ em ấy vào nhà bọn em chơi luôn.


Em ăn một chút đi."
Ngọc Thái tới tìm tôi từ trước khi anh Đại và anh Hào tới vậy mà lúc Đại Dương tới anh ta vẫn chưa rời đi chứng tỏ anh ta không dễ dàng buông bỏ mối quan hệ với tôi.
Tôi nhìn qua Ngọc Thái gật đầu với anh ta một cái xem như chào hỏi thế nhưng khi chạm vào ánh mắt không khác gì nòng súng của anh ta đang chĩa về tôi khiến cả người tôi run lẩy bẩy như gà bị cắt tiết, mồ hôi cũng túa ra như thể tôi đang
ngồi trên giàn thiêu.
Đại Dương cảm nhận được sự run rẩy của tôi quan tâm hỏi:
"Em lạnh à?"
"Không.

Em đang bị cảm."
Nói rồi tôi khit khịt mũi.
Đại Dương đưa tay lên sờ vào trán tôi:
"Người em cũng ấm này, mồ hôi cũng ra nhiều nữa.

Chắc em bị sốt rồi
Có lẽ do tôi vừa từ trong chăn ra nên người còn ấm chứ tôi đâu có sốt gì, nhưng để khớp với lời tôi vừa nói nên tôi cũng gật đầu.
"Vâng em hơi mệt, cũng không muốn ăn gì cả.


Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, đừng quan tâm tới em."
Tôi đứng dậy khỏi người Đại Dương: “Anh cũng ăn với mọi người đi.

Lát em ăn sau."
Phương Thanh nghe tôi nói vậy thì bỏ bát xuống đứng dậy nói:
"Để tao nấu cháo rồi lát nữa mày ăn nhé." Quỳnh Chi cũng phối hợp đứng dậy đỡ tôi đi vào phòng:
"Mày không khỏe thì vào năm nghỉ đi, lát nữa cháo chín †ao gọi dậy ăn rồi uống thuốc."
"Chi ngồi ăn đi, để anh."
Đại Dương đứng dậy bế bổng tôi lên đi vào phòng trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người bao gồm cả tôi.
Hành động của Đại Dương không những khiến tôi xấu hổ mà nó còn giống như một cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa tức giận của Ngọc Thái đối với tôi.

Tuy nhìn nét mặt của anh ta lúc này vô cùng bình thản nhưng tôi biết ẩn sâu bên trong vẻ bình thản đó là một ngọn núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào..