Lạc Lối Quay Về

Chương 40




Sáng sớm xuống sân ga, sắc mặt Thẩm Mạc Thành không được tốt lắm, cả đêm qua hắn không thể nào ngủ ngon, không chỉ bởi vì giường chật mà cái người nằm ở giường phía dưới hắn ngủ ngáy như sấm.

Đồng dạng La Thiếu Hằng cũng ngủ không ngon, anh vốn khó ngủ, ở trong hoàn cảnh này căn bản không thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt nằm đó.

Sau khi ăn sáng xong, bọn họ tìm một nơi để nghỉ ngơi trước, tuy rằng trong lòng rất muốn đi tìm người ngay lập tức nhưng lúc này cả hai đều đang rất mệt mỏi, cần phải được nghỉ ngơi trước.

Thẩm Mạc Thành tắm rửa xong đi ra thấy La Thiếu Hằng đang ngồi cạnh cửa sổ nghịch di động, khóe miệng còn mang theo nụ cười, dường như đang xem cái gì thú vị lắm. Hắn lại gần hỏi: “Đang xem gì vậy?”

“Đang nói chuyện với Thẩm Vân.” La Thiếu Hằng vừa gõ chữ vừa đáp. Nhắn xong tin gửi đi liền để di động sang một bên, kéo Thẩm Mạc Thành ngồi xuống cạnh mình, nhận lấy cái khăn giúp hắn lau khô tóc.

Thẩm Mạc Thành cúi đầu để La Thiếu Hằng giúp mình, vươn tay cầm di động của người yêu lên xem: “Tán gẫu gì mà vui vẻ thế?”

“Anh tự đọc đi.” La Thiếu Hằng vừa lau tóc giúp hắn vừa nói: “Thẩm Vân nói cậu ấy đang ở trên đỉnh Phù Vân, đã bị gió thổi thành thịt khô rồi.”

Thẩm Mạc Thành lục lại nhật ký trò chuyện, trước đấy thấy một bức ảnh của Thẩm Vân.

Là ảnh tự sướng của Thẩm Vân đứng trên đỉnh Phù Vân, gió lớn thổi tung tóc cậu ta rối bù xù, biểu tình trên mặt càng xơ xác hơn giống như sắp thăng thiên tới nơi.

Từ nhật kí trò chuyện thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau khá vui vẻ, còn gửi ảnh chụp cho nhau, Thẩm Mạc Thành đen mặt. Hắn đóng ảnh chụp lại, tiếp tục kéo lên trên xem, sau đó phát hiện, La Thiếu Hằng vừa mới tới thành phố B không bao lâu, hai người bọn họ đã add friend với nhau.

Ha hả, thằng nhóc trợ lý này được lắm. Thẩm Mạc Thành nội tâm cười lạnh một tiếng.

Lúc này, Trần Hoài đang ở trên đỉnh Phù Vân, dưới chân trơn trượt, thiếu chút nữa ngã chúi đầu xuống đất may mà có Trần Trạm ở cạnh đỡ cậu một phen.

Thẩm Mạc Thành để di động sang một bên, giả bộ tùy ý hỏi: “Bọn em rất quen thân?!”

“Cũng bình thường, ngẫu nhiên tán gẫu một chút thôi.” La Thiếu Hằng đáp, để khăn bông sang một bên, dùng tay xoa xoa mái tóc Thẩm Mạc Thành nói: “Cả cái này anh cũng muốn ăn dấm?”

“Không có.” Thẩm Mạc Thành cứng rắn khẳng định.

“Còn nói không có.” La Thiếu Hằng từ phía sau ôm cổ hắn, gác cằm lên vai người yêu, chỉ chỉ chiếc gương phía trước mặt hai người: “Nhìn xem, đã đen xì rồi kìa.”

Thẩm Mạc Thành qua gương nhìn thấy bản mặt thối đen của mình, khẽ hừ một tiếng: “Kết bạn từ lúc nào?”

“Khi vừa mới tới chỗ anh không lâu.” La Thiếu Hằng nói. Lúc ấy, anh vừa mới tới, không quen thuộc thành phố B, Thẩm Mạc Thành lại khá bận rộn, nên một số việc nhỏ anh đều trực tiếp tìm Thẩm Vân, để tiện liên lạc, Thẩm Vân liền kết bạn với La Thiếu Hằng.

Còn bức ảnh vừa rồi là vì anh thấy Thẩm Vân up status nói mấy ngày qua cậu ấy đã leo hết 5 ngọn núi nên đã bình luận một câu ở phía dưới, sau đó Thẩm Vân liền gửi bức ảnh vừa rồi cho La Thiếu Hằng xem.

Chậc, quả nhiên sắp thành thịt khô tới nơi.

Sau khi nghe xong, Thẩm Mạc Thành không tỏ vẻ gì, trong lòng âm thầm ra quyết định lát nữa cũng phải đăng kí một tài khoản weibo, đến Thẩm Vân còn kết bạn với La Thiếu Hằng, vậy hắn tính là cái gì?

“Vẫn còn ăn dấm?” La Thiếu Hằng thấy hắn im im không nói, buông tay đang ôm cổ hắn ra, vòng tới trước mặt hắn, tựa lên cạnh bàn cười nói: “Sao anh lại nhỏ nhen quá vậy? đã nói không có chuyện gì rồi mà.”

“Nhỏ nhen?” Thẩm Mạc Thành ngẩng đầu nhìn La Thiếu Hằng một cái, vươn tay cầm tay người yêu, dùng lực kéo La Thiếu Hằng vào lòng mình, ôm thắt lưng người yêu nói: “Ai nhỏ nhen?”

La Thiếu Hằng điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn trên đùi hắn, vươn tay đùa giỡn xoa xoa mặt Thẩm Mạc Thành: “Anh đó.”

Thẩm Mạc Thành tay dùng lực ôm chặt hơn một chút, kéo La Thiếu Hằng dán vào người mình, cúi đầu xuống, hai người chỉ cách hôn môi còn khoảng 1cm: “Nói lại lần nữa xem.”

Hô hấp ấm nóng của hắn phà lên chóp mũi La Thiếu Hằng, ngưa ngứa, La Thiếu Hằng giật giật cánh mũi, ghé sát vào chút nữa, đôi môi dán lên môi hắn, thấp giọng nói: “Hôn một chút.”

Thẩm Mạc Thành như ý nguyện ngậm môi La Thiếu Hằng, nhẹ nhàng cùng người yêu giao triền, đầu lưỡi thong thả tiến vào khoang miệng người yêu.

Nụ hôn dài kết thúc, La Thiếu Hằng tựa lên vai Thẩm Mạc Thành thở dốc, Thẩm Mạc Thành hôn hôn lỗ tai La Thiếu Hằng nói: “Đi ngủ một lát.”

“Anh bế em đi.” La Thiếu Hằng cười nói: “Bị anh hôn chân mềm nhũn cả rồi, không đi được.”

Thẩm Mạc Thành lúc nào cũng cảm thấy bất đắc dĩ với kỹ năng câu dẫn của người yêu mình, trừng phạt vỗ vỗ mông mấy cái rồi bế La Thiếu Hằng lên giường.

*

Đến chiều, hai người cầm theo mấy đồ quan trọng, chỉ để lại quần áo trong khách sạn rồi đi ra ngoài.

Từ Đức Châu đang sống ở thôn Vĩnh Khang, cách trung tâm huyện khá xa, bọn họ thuê một chiếc xe van nhỏ để đi tìm người.

Đường vào thôn thực không dễ đi, ra khỏi trạm thu phí huyện không bao xa toàn bộ đường đi đều là đường đất bùn, chiếc xe van cũ xóc nảy ở trên đường hơn một giờ mới có thể đi vào trong thôn.

Mấy năm qua La Thiếu Hằng đã đi tới không ít nơi, cũng từng tới những sơn thôn xa xôi, đoạn đường đất bùn đó không tính là gì, nhưng còn Thẩm Mạc Thành có thể nói đây là lần đầu tiên xuống nông thôn nên vẫn chưa có kinh nghiệm.

Dựa theo địa chỉ trên di động, hai người một đường hỏi thăm tìm được nhà Từ Đức Châu. Đó là một căn nhà 1 tầng và một gác xép nhỏ, từ bề ngoài u ám xám xịt của căn nhà xem ra, cuộc sống của Từ Đức Châu không dễ chịu là mấy.

La Thiếu Hằng tiến lên gõ cửa, không thấy người bên trong đáp lại, anh lại gõ thêm hai cái, vẫn không thấy ai trả lời, ngược lai bà cụ sống ở nhà bên cạnh đang ngồi ngoài hiên phơi nắng lên tiếng hỏi bọn họ có chuyện gì.

“Cháu chào bà, chúng cháu muốn tìm ông Từ Đức Châu, xin hỏi bà có biết ông ấy đang ở đâu không ạ?” La Thiếu Hằng lễ phép hỏi bà cụ.

“Ông ấy không ở nhà, hẳn là đang làm đất trên sườn núi.” Bà cụ nói xong chỉ tay về một hướng: “Mấy cậu tới đó thử xem, cạnh căn nhà ba tầng mới xây kia có một con đường nhỏ, cứ đi thẳng đường đó là tới khu ruộng trên sườn núi.”

La Thiếu Hằng ghi nhớ đường đi, sau khi cảm ơn bà cụ liền cùng Thẩm Mạc Thành tới đó tìm người.

Dựa theo lời chỉ đường của bà cụ, bọn họ đi thẳng tới sườn núi. Dọc sườn núi có không ít ruộng nương, còn có một vài thanh niên trẻ khỏe đang cày bừa.

Hai người đi lên tìm người hỏi Từ Đức Châu, đối phương chỉ về bên kia, bọn họ đi tới đó, quả nhiên thấy được Từ Đức Châu.

La Thiếu Hằng đã thấy Từ Đức Châu qua ảnh chụp, nhưng đến khi nhìn thấy người thật vẫn có chút kinh ngạc. Anh nhớ đối phương mới gần 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như hơn 60.

Nhớ tới thông tin trong tư liệu, La Thiếu Hằng khẽ trầm xuống, cùng Thẩm Mạc Thành tới đó.

Từ Đức Châu đang cuốc đất, thấy có người lạ đi tới, ông chỉ cho rằng người tới hỏi đường nên không để ý nhiều, nhưng tới khi nghe được đối phương gọi mình một tiếng bác sĩ, tay cầm cuốc của ông cứng lại.

Bác sĩ Từ… đã nhiều năm không có người gọi ông như vậy rồi, bởi vì năm đó ông sống với vợ ở thành phố A nên người trong thôn không ai biết ông từng là bác sĩ.

La Thiếu Hằng chú ý tới động tác của ông ta, biết mình không tìm lầm người: “Bác sĩ Từ, mười năm qua, không biết bác sĩ còn nhớ tôi không?”

Mười năm…

Cái từ này vẫn luôn hằn sâu trong lòng Từ Đức Châu, cơ hồ La Thiếu Hằng vừa nói ra, ông liền đoán được cậu ta vì sao mà tới.

Áp chế suy đoán trong lòng, Từ Đức Châu chuyển tầm mắt lên mặt La Thiếu Hằng, ánh mắt lúc đầu từ xa lạ chuyển sang nghi hoặc cuối cùng là kinh ngạc đến khiếp sợ.

Hai người nhìn nhau một khắc, so với vẻ bình tĩnh của La Thiếu Hằng, Từ Đức Châu có chút bối rối dời ánh mắt, cúi đầu tiếp tục cuốc đất: “… Tôi không biết cậu, cũng không phải là bác sĩ, cậu nhận lầm người rồi, đừng tới quấy rầy tôi làm việc.”

Phản ứng của ông ta nằm trong dự kiến của La Thiếu Hằng, ngăn cản Thẩm Mạc Thành đang định lên tiếng ở bên cạnh, gương mặt La Thiếu Hằng trước sau đều mang theo nụ cười, nhưng ý cười không lan tới mắt.

Anh nhìn Từ Đức Châu chậm rãi nói: “Không nhớ tôi cũng không sao, ngày 29 tháng 7 mười năm trước, tại bệnh viện thành phố A, bác sĩ Từ từng viết giấy xác nhận tử vong cho một vụ tai nạn xe cộ, người đó tên Thẩm Mạc Thành, không biết ông còn nhớ chuyện này không?”

Suy đoán trong lòng được chứng thật, tay cầm cuốc của Từ Đức Châu cứng ngắc, cuốc cắm xuống đất, làm thế nào cũng không thể kéo lên, trong lòng hiện lên cảm giác ‘rốt cuộc đã tới’.

Phản ứng của ông ấy, hai người đều thấy rõ ràng, La Thiếu Hằng đi tới trước mặt bác sĩ Từ, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta: “Thẩm Mạc Thành bị tai nạn xe cộ, toàn thân bị bỏng nặng nghiêm trọng phải đưa vào bệnh viện, sau khi được ông chữa trị không thành liền tuyên bố tử vong, mà tôi, chính là người đã tới nhận xác trong bệnh viện, nói như vậy chắc bác sĩ Từ đã nhớ?”

Nghe La Thiếu Hằng nói vậy, hô hấp của Từ Đức Châu trở nên dồn dập hơn, tay cầm cán cuốc nắm chặt, mu bàn tay khô gầy nổi đầy gân xanh, chứng minh ông đang cực lực áp chế bản thân.

Làm sao có thể không nhớ? Cho dù mười năm qua, La Thiếu Hằng đã có nhiều sự thay đổi nhưng con người sau khi thành niên đã định hình ngũ quan, cho nên sau khi cảm giác xa lạ ban đầu qua đi, Từ Đức Châu rất nhanh liền nhận ra chàng trai trước mặt chính là người được bệnh viện gọi tới nhận xác năm đó.

Về phần vì sao ông lại nhớ rõ như vậy, là bởi vì trong cuộc đời làm bác sĩ của mình, đó là lần duy nhất ông làm trái với lương tâm.

Ông còn nhớ người trước mắt lúc đó vẫn đang là sinh viên, nhớ rõ sự thất thố của cậu ấy khi nghe tin bệnh viện báo, nhớ rõ cậu ấy quỳ gối trong nhà xác bi thương tới cực điểm gào khóc thê lương, nhớ rõ gương mặt bất lực tới tuyệt vọng của cậu ta…

Cảnh tượng đó thật sự khắc sâu, thiếu niên quỳ gối trước thi thể, bởi vì gào khóc mà khom lưng, khiến người ta có cảm giác cậu ấy không thể nào đứng thẳng lên được nữa.

Lúc ấy ông đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn bóng dáng đơn bạc run rẩy, thậm chí còn có ảo giác rằng vì giấy giám định của mình mà đã hại cả đời cậu thanh niên này.

Tuy rằng trong lòng áy náy nhưng ông không còn lựa chọn nào khác.

Thẩm Mạc Thành đứng bên cạnh La Thiếu Hằng, nắm tay người yêu, nói với Từ Đức Châu: “Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn biết rõ chuyện năm đó mà thôi, hy vọng ông có thể nói cho chúng tôi biết.”

Lời Thẩm Mạc Thành khiến Từ Đức Châu phục hồi lại tinh thần, ông ta hít sâu vài cái, cố gắng áp chế nội tâm tự trách mấy năm qua, nhìn Thẩm Mạc Thành, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cậu là ai?”

Thẩm Mạc Thành nhìn lại ông ta, ngữ khí bình thản nói: “Tôi chính là người được ông giám định, Thẩm Mạc Thành.”

Cái cuốc trong tay Từ Đức Châu rơi xuống đất, hai mắt trừng lớn khiếp sợ nhìn Thẩm Mạc Thành: “Cậu… là cậu…”

Thấy ông ta không còn tiếp tục phủ nhận, Thẩm Mạc Thành gật đầu: “Phải.”

“Bác sĩ Từ, chúng tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn biết rõ chân tướng sự việc năm đó mà thôi.” La Thiếu Hằng dừng một chút, nói tiếp: “Nếu tôi không lầm thì hẳn con gái ông bây giờ đang học trung học trên huyện, tên Từ Kiều Kiều.”

Từ Đức Châu nghe vậy vội ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm La Thiếu Hằng một cách phòng bị, giọng nói chợt cất cao: “Cậu định làm gì?!”

“Tôi không có ác ý.” La Thiếu Hằng vẫn ôn hòa tươi cười như cũ: “Tôi chỉ muốn biết chuyện năm đó mà thôi, nếu ông nguyện ý, tôi có thể sắp xếp cho con gái ông gặp bác sĩ tim tốt nhất và có thể được làm phẫu thuật.”

Sau khi nói xong, La Thiếu Hằng cũng không vội vã giục hồi đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Từ Đức Châu, khi nhắc tới con gái, gương mặt già nua của ông ta tràn đầy vẻ áy náy cùng đau lòng, điều này khiến anh không khỏi thở dài.

La Thiếu Hằng nhớ rõ, năm đó nhìn thấy Từ Đức Châu ở bệnh viện, ông ta mới khoảng 40 tuổi, hiện giờ chỉ mới mười năm trôi qua mà cả người ông ấy tựa như đã già đi 20 tuổi, đã từng là chủ nhiệm khoa xuất sắc trong bệnh viện, giờ lại vì con gái bệnh tật mà bôn ba mệt nhọc, bị cuộc sống sinh hoạt đè nén tới còng lưng.

Cho dù ông ấy đã từng làm một chuyện khiến anh oán hận nhưng hiện tại nhìn bộ dạng lam lũ của ông ta, La Thiếu Hằng cũng không thể nói được những câu nặng lời.

Sau một lúc, Từ Đức Châu thở dài thật dài, có chút vô lực lên tiếng: “Các cậu muốn hỏi gì cứ hỏi.”

La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành liếc mắt nhìn nhau một cái, La Thiếu Hằng lên tiếng hỏi: “Tôi muốn biết sau khi Thẩm Mạc Thành gặp tai nạn ở ngoại ô năm đó có được đưa tới bệnh viện các ông không?”

“Có.” Từ Đức Châu đáp, năm đó quả thật từng có người tên Thẩm Mạc Thành được đưa tới bệnh viện, nhưng lúc đó không phải ông tiếp nhận chữa trị cho cậu ta.

“Vậy là ai?” La Thiếu Hằng không ngờ Thẩm Mạc Thành thật sự được đưa tới bệnh viện.

“Cái này tôi không thể nói cho cậu biết.” Từ Đức Châu lắc đầu.

La Thiếu Hằng cũng không ép ông ta: “Nếu không phải là ông chữa trị, vậy vì sao ông lại viết giấy giám định tử vong?”

“Còn có thể là vì cái gì?” Từ Đức Châu cười khổ.

Vì cái gì? Chẳng qua cấp trên muốn tìm một người thế tội mà thôi. Năm đó ông lên được chức chủ nhiệm khoa, nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, đứng trước quyền lực, một người bình thường căn bản không thể nào phản kháng được.

Phản ứng của ông ta khiến bọn La Thiếu Hằng minh bạch, Thẩm Mạc Thành nhíu mày kêu ông ta kể lại tỉ mỉ tình hình lúc đó một lần.

Sự việc cũng không quá phức tạp, lúc ấy, Thẩm Mạc Thành bị thương nhập viện, người tiếp nhận điều trị là một bác sĩ khác, còn Từ Đức Châu tiếp nhận tài xế xe tải đã đâm phải Thẩm Mạc Thành, tài xế xe tải đã tử vong ngay tại chỗ, nhưng còn một người khác trên xe vẫn còn sống.

Sau khi ông phẫu thuật cứu người xong, liền bị gọi tới văn phòng lãnh đạo bệnh viện, chính là muốn ông viết tờ giấy giám định giả kia.

Ông nhớ rõ lúc ấy ông cũng đã xảy ra tranh cãi với lãnh đạo bệnh viện, cuối cùng dưới áp lực đè nén ông không thể không thỏa hiệp, đồng ý viết một tờ giấy giám định giả, cũng ngay sau đó đã đệ đơn từ chức, dẫn theo con gái rời khỏi thành phố A.

“Ý ông là lúc đó Thẩm Mạc Thành vẫn đang ở trong bệnh viện các ông?!” La Thiếu Hằng khiếp sợ hỏi, trong mắt không dám tin.

“Đúng vậy, ở trong phòng cấp cứu tầng trên.” Từ Đức Châu áy náy nói với La Thiếu Hằng: “Thực sự xin lỗi, năm đó đã giấu cậu chuyện này.”

La Thiếu Hằng mắt điếc tai ngơ với lời xin lỗi của Từ Đức Châu, sắc mặt ngơ ngác, năm đó anh quỳ gối trong bệnh viện, cơ hồ đã không chế không được bản thân mà muốn đi theo Thẩm Mạc Thành, giờ lại có người nói cho anh biết lúc ấy Thẩm Mạc Thành vẫn chưa chết đang nằm trong phòng bệnh ngay trên tầng.

Nghĩ tới đây, La Thiếu Hằng không khỏi cười ra tiếng, mang theo một chút hàm ý trào phúng.

Sống trên đời nhiều năm, La Thiếu Hằng chưa từng làm gì có lỗi với ai, lại bị người ta ép buộc chia cách người yêu 10 năm, bởi vì chuyện này mà bị trầm cảm, ở trong viện điều dưỡng4 năm, từng có khuynh hướng tự sát, nếu không phải cố gắng duy trì hơi tàn sống qua ngày thì anh chưa chắc đã có cơ hội được gặp lại Thẩm Mạc Thành.

Thẩm Mạc Thành vươn tay ôm vai La Thiếu Hằng, thấp giọng an ủi: “Không sao, không phải anh đã bình an quay về rồi sao?”

La Thiếu Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, vươn tay cầm tay Thẩm Mạc Thành đang đặt trên vai mình, nhiệt độ cơ thể xua tan mây mù trong lòng, La Thiếu Hằng thấp giọng nói: “Em biết.”

Thẩm Mạc Thành vỗ vai người yêu, ngẩng đầu hỏi Từ Đức Châu: “Chuyện năm đó là ý của bệnh viện?”

“Cũng không hẳn.” Từ Đức Châu lắc đầu, năm đó ông từng vì chuyện này mà quay lại tìm lãnh đạo bệnh viện, lại vừa vặn nghe thấy lãnh đạo bệnh viện đang nói chuyện với một người, từ cuộc nói chuyện giữa bọn họ ông đã nghe được mọi việc.

“Ông có biết đối phương là ai không?” Thẩm Mạc Thành trầm giọng hỏi.

“Thân phận cụ thể của người đó thì tôi không rõ nhưng từ thái độ của viện trưởng xem ra thân phận người đó không nhỏ… Đúng rồi!” Từ Đức Châu mãnh liệt nhớ ra: “Hình như người đó họ Giang.”

“Ông nói gì?!” Thẩm Mạc Thành sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm: “Người đó họ gì?”

Từ Đức Châu nói: “Tôi nhớ lúc đó viện trưởng gọi ông ta là Giang lão gia tử.”

…. Giang?

Hết chương 40