Lạc Lối Quay Về

Chương 39




La Thiếu Hằng cúp điện thoại, mấy phút sau đối phương liền gửi địa chỉ tới cho anh, đồng thời còn nhận được mail về tình hình cuộc sống mấy năm qua của vị bác sĩ kia. Anh nhìn địa chỉ trên màn hình di động sửng sốt một chút: “Trấn Đức Giang ở thành phố L?”

“Sao vậy?” Thẩm Mạc Thành lại gần nhìn: “Có vấn đề gì sao?”

“Em từng tới đây rồi, nhưng sao lại là chỗ này? Quê của Từ Đức Châu là thành phố Y, lúc trước em đã tới đó một chuyến nhưng người dân trong thôn nói đã lâu ông ta chưa quay trở về, sao lại…” La Thiếu Hằng đột nhiên dừng lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Đó là quê vợ ông ta!”

La Thiếu Hằng chợt nhớ ra, lúc trước từng thấy chỗ này trong tư liệu về Từ Đức Châu, nhưng vì vợ ông ta đã mất nhiều năm nên không hề để ý tới, không ngờ Từ Đức Châu lại ở đây, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý.

“Lúc nào chúng ta đi?” Thẩm Mạc Thành trầm giọng hỏi, biết chỗ ở là được rồi.

“Ngày mai đi, trấn Đức Giang cách chỗ chúng ta khá xa, hơn nữa không có máy bay tới thẳng đó, chỉ có thể tới S thị rồi bắt xe lửa tới đó.” La Thiếu Hằng suy nghĩ một chút: “Chúng ta về nhà trước đã, tiện xem tư liệu mấy năm qua của ông ta.”

“Được.” Thẩm Mạc Thành gật đầu, liếc mắt nhìn phòng ngủ một vòng, rồi cùng La Thiếu Hằng rời đi.

Tra được tin tức của người có liên quan tới chuyện năm đó, chứng tỏ bọn họ đã bước gần thêm một bước tới chân tướng cố sự năm đó. Tâm tình hai người có chút kích động, mà hậu quả của kích động chính là, đêm đó La Thiếu Hằng lại không ngủ được.

Anh nằm ghé lên ngực Thẩm Mạc Thành, ngữ khí hưng phấn nói: “Em có chút kích động, phải làm sao đây? Trước đó vẫn luôn không có tin tức gì, em còn tưởng đối phương đã biến mất rồi.”

Bộ dạng này của La Thiếu Hằng quả thật có chút hưng phấn, Thẩm Mạc Thành bật cười nói: “Không đâu, trừ phi Từ Đức Châu chết, nếu không sớm hay muộn cũng có thể tìm ra.”

“Đúng thế, giống anh vậy đó.” La Thiếu Hằng cười tươi: “Mạc Thành, trước kia em vẫn luôn không tin chuyện số mệnh, nhưng từ sau khi gặp lại anh, em đã bắt đầu tin, hết thảy mọi việc đều được ông trời sắp đặt hết rồi.”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành xoa xoa đầu đồng ý với người yêu, nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ cười nhạt với cách nói số mệnh định trước, nhưng hiện tại bất đồng, La Thiếu Hằng đối với hắn mà nói chính là số mệnh định trước.

“Đúng rồi, cái này cho anh.” La Thiếu Hằng cởi vòng phật châu trên cổ tay xuống, đeo vào tay cho Thẩm Mạc Thành: “Hy vọng lần này nó có thể mang tới may mắn cho anh, khiến anh mau mau nhớ lại.”

Phật châu được tạo thành từ gỗ đàn hương thượng hạng, cho dù đã trải qua thời gian mài mòn nhưng màu sắc không hề phai nhạt đi chút nào, ngược lại càng có thêm cảm giác lắng đọng qua năm tháng, đại khí trầm ổn.

Có thể là do La Thiếu Hằng đã đeo nhiều năm trên tay nên phật châu phát ra xúc cảm ấm áp mà ôn nhuận.

Từ khi gặp lại La Thiếu Hằng, Thẩm Mạc Thành đã nhìn thấy vòng phật châu này vẫn luôn ở trên tay em ấy, nhìn chiếc vòng đang ở trên tay mình lúc này, hắn cảm thấy tim mình chậm rãi gia tốc đập ‘bang bang’ trong lồng ngực.

Lật một viên phật châu lên xem, đúng như dự đoán trên mỗi viên đều có khắc một chữ “Thành”.

— Mạc Thành, cuối tuần em sẽ đi vẽ phong cảnh cùng với lớp, chắc phải mấy ngày nữa mới về được, đừng nhớ em nha.

Trong trí nhớ tựa hồ có một thiếu niên tràn đầy sức sống giống như La Thiếu Hằng bây giờ nằm ghé lên ngực hắn, mặt mày tươi cười nói sẽ phải ra ngoài vẽ phong cảnh.

Thiếu niên đi một tuần, nói là đi vẽ phong cảnh với bạn nhưng khi trở về lại kéo tay hắn, thật cẩn thận đeo vào một chuỗi phật châu trân quý, cười hì hì nói: “Mạc Thành, tặng anh chiếc vòng này, có thích không? Phải cảm tạ em thế nào đây?”

— có thích không?

— đương nhiên thích.

Tầm mắt Thẩm Mạc Thành chuyển từ chuỗi phật châu sang La Thiếu Hằng, khẽ cúi đầu cầm tay La Thiếu Hằng, mười ngón đan xen vừa khít.

Hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ nháy mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, gương mặt thiếu niên trùng khớp với gương mặt người trước mặt, gương mặt trẻ con ngây ngô năm đó của thiếu niên giờ đã trở nên thành thục, khí chất cả người có vẻ ôn nhuận như ngọc.

Thiếu Hằng của hắn từ một thiếu niên ngây ngô đã trưởng thành một nam nhân xuất sắc, mỗi khi nhìn mình, tình yêu nhiệt tình nồng hậu trong ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

Trong mắt em ấy luôn tràn ngập ấm áp cùng yêu thương, chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến tâm tư hắn trở nên ấm áp.

Tim Thẩm Mạc Thành đập nhanh không thôi, nắm chặt tay La Thiếu Hằng trong tay.

La Thiếu Hằng thấy Thẩm Mạc Thành không nói lời nào chỉ nhìn mình chằm chằm, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Mạc Thành yên lặng nhìn anh, dùng tay còn lại vuốt ve mặt La Thiếu Hằng, ngữ khí ôn nhu nói: “Anh nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra là sao… khoan đã, anh vừa nói gì cơ?” La Thiếu Hằng mãnh liệt ngồi bật dậy, ngữ khí kích động nói: “Có phải anh vừa nói nhớ ra rồi? Em không nghe lầm chứ?”

“Không nghe lầm.” Thẩm Mạc Thành mang theo ý cười: “Anh nhớ chuyện em tới Cổ Nham tự mang về cho anh một chuỗi phật châu giống thế này, nó…” giọng hắn chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía chuỗi phật châu trên tay.

Hắn nhớ rõ mình cũng từng có một chuỗi phật châu, vậy giờ nó đang ở đâu? Bị mất lúc gặp chuyện sao?

“Anh làm sao vậy?” La Thiếu Hằng phát hiện hắn có chút thất thần, lắc lắc tay hắn.

“Chuỗi phật châu em tặng anh…bị mất rồi.” Thẩm Mạc Thành áy náy nói.

“Có phải bị mất lúc xảy ra chuyện không? Vậy anh cứ đeo cái của em đi.” La Thiếu Hằng không để ý nói.

“Nhưng…”

“Đừng nói tới cái này nữa, anh nói xem anh còn nhớ được cái gì nữa?” La Thiếu Hằng thúc giục.

Thẩm Mạc Thành nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tạm thời hết rồi.”

“Ài…” La Thiếu Hằng có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại: “Có ấn tượng là tốt rồi, quả nhiên dẫn anh trở về là chính xác, có lẽ không bao lâu nữa anh có thể nhớ ra hết.”

Thấy La Thiếu Hằng cao hứng như thế, tâm tình của Thẩm Mạc Thành cũng trở nên tốt hơn, có lẽ ngày nào đó hắn thật sự có thể nhớ ra toàn bộ chưa biết chừng. Hắn tháo chuỗi phật châu ra, kéo tay La Thiếu Hằng tới đeo lại cho người yêu, La Thiếu Hằng rút tay về nhưng bị hắn giữ chặt.

Thẩm Mạc Thành đeo lại chuỗi phật châu cho La Thiếu Hằng: “Em đeo đi, nghe lời.”

Nhìn chuỗi phật châu trên tay mình, La Thiếu Hằng không còn kiên trì từ chối nữa: “Vậy lần sau em lại xin cho anh một chuỗi khác, đúng rồi, chờ sau khi ở trấn Đức Giang trở về, em sẽ dẫn anh lên đỉnh Vân Sơn chơi, có lẽ anh cũng sẽ có chút ấn tượng.”

“Được.” Thẩm Mạc Thành hoàn toàn không có ý kiến, hắn nhìn đồng hồ thấy đã khuya, ngày mai bọn họ còn phải xuất phát sớm liền nói: “Đi ngủ thôi.”

“Nhưng em không thấy buồn ngủ.” La Thiếu Hằng lần nữa nằm úp sấp trên lồng ngực hắn: “Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể biết được một ít thông tin liên quan tới chuyện năm đó, em liền…đang nói chính sự với anh đó! Anh nghiêm túc chút đi!” vừa nói La Thiếu Hằng vừa đen mặt kéo cái tay Thẩm Mạc Thành đang mò mẫm trong quần ngủ mình ra.

Thẩm Mạc Thành bị tóm gọn một chút cũng không thấy ngại ngùng, phản thủ nắm lại tay La Thiếu Hằng: “Đi ngủ hoặc là làm chuyện khác, em chọn đi.”

La Thiếu Hằng không dám tin nhìn Thẩm Mạc Thành: “Em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó, sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ?!”

Thẩm Mạc Thành khẽ cười: “Vậy ngoan ngoãn đi ngủ…”

Nói còn chưa xong đã bị La Thiếu Hằng sán tới hôn lên môi hắn, miệng lưỡi giao triền, hắn nghe được tiếng La Thiếu Hằng mơ hồ nói: “Vậy làm chuyện khác.”

Thẩm Mạc Thành: “…”

Được lắm, đúng là La Thiếu Hằng.

….

Hôm sau, ăn sáng xong, hai người lên máy bay tới thành phố S, nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay ở ngoại ô thành phố S.

Huyện Đức Giang ở vị trí xa xôi hẻo lánh, từ thành phố S tới đó chỉ có hai tuyến tàu hỏa đường dài. Bọn La Thiếu Hằng đã đặt vé vào buổi tối, tới S thị mới là giữa trưa.

Sau khi tìm chỗ ăn cơm trưa, hai người tới nhà ga lấy vé, sau đó tới một khách sạn nhỏ thuê một phòng nghỉ, nửa tiếng trước khi tàu xuất phát, bọn họ đã tới sân ga chờ tàu.

Có thể là do sắp vào năm học mới mà ở sảnh sân ga khá đông người, chỗ ngồi đã bị chiếm hết, có không ít người phải đứng chờ tàu.

Bọn La Thiếu Hằng tìm được một góc không quá chật chội đứng chờ, Thẩm Mạc Thành để La Thiếu Hằng đứng ở bên trong còn mình đứng ngoài che chắn cho em ấy khỏi những hành khách đang chen chút đứng chờ khác.

Một chuyến tàu vừa chuyển bánh, lượng người chờ ở sảnh đã bớt đi một phần ba, chuyến tàu của bọn họ tới muộn nửa tiếng, tiếng loa phát thanh vừa thông báo, kéo theo không ít tiếng oán thán vang trời dậy đất từ những lữ khách đang vật vã chờ trong nhà ga.

Thật vất vả mới chờ được tàu tới, cả hai theo dòng người kiểm vé lên tàu.

Thẩm Mạc Thành mất đi kí ức nên gần như không có kinh nghiệm đi tàu hỏa, theo chân La Thiếu Hằng tìm được giường của bọn họ.

Nhìn chiếc giường nhỏ chật chội, lại nhìn chiều cao quá khổ của bản thân, hắn đột nhiên cảm thấy tối nay có chút gian nan.

La Thiếu Hằng kiểm tra lại số giường nằm trên vé, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Mạc Thành đang nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm cái giường trước mắt.

Nhìn bộ dáng hắn, La Thiếu Hằng đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình cùng Thẩm Mạc Thành ra ngoài chơi cũng mua vé giường nằm tàu hỏa, bởi vì hắn rất cao nên cả đêm chỉ biết nằm co quắp ở trên giường, sáng hôm sau dậy liền bị trẹo cổ.

Nghĩ tới hiện giờ Thẩm Mạc Thành còn cao hơn trước đây 2cm, nhịn không được khẽ bật cười.

“Cười cái gì?” Thẩm Mạc Thành nhét hành lí của cả xuống dưới gầm giường, chỉ chừa cái túi nhỏ xách theo người để ở trên giường.

“Em nhớ trước kia, chúng ta cũng từng ở một đêm trên tàu hỏa, sáng hôm sau dậy anh đã bị trẹo cổ.” La Thiếu Hằng cười nói.

Thẩm Mạc Thành ngừng động tác lại, cảm thấy tối nay càng khó chịu.

Sự thật chứng minh Thẩm Mạc Thành dự đoán không sai, chiều cao 1m88 của hắn nằm trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp trên tàu cảm giác cả người đều không vừa, tay chân để chỗ nào cũng không thoải mái.

Tàu hỏa tới Đức Giang trấn lại tương đối cũ kỹ, giường nằm không chỉ chật hẹp mà còn ngắn, hắn nằm thẳng thì lòi hai chân ra ngoài, hai chân để tơ hơ ngoài trời có chút khó chịu, chỉ có thể đổi sang tư thế nghiêng người, hơi co chân lại.

Vừa nghiêng người lại nhìn thấy La Thiếu Hằng nằm ở giường đối diện, đang nhìn thẳng mình, khóe miệng cong cong, thấy hắn nhìn còn toe toét hỏi: “Có khó chịu không?”

Khó chịu? quá khó chịu là đằng khác.

Thẩm Mạc Thành chỉ chỉ chân mình, dùng sự thật chứng minh hết thảy: “Nhìn là hiểu.”

“Cố gắng chịu đựng một đêm, mai đổi cho anh cái giường lớn hơn.” La Thiếu Hằng cười nói.

“ừ.” Thẩm Mạc Thành từ chối cho ý kiến chỉ ừ một tiếng. giường của cả hai là ở tầng trên, đỉnh đầu là trần xe, muốn ngồi dậy hắn phải tận lực khom lưng mới không bị đụng đầu.

La Thiếu Hằng thấy hắn ngồi dậy liền hỏi: “Muốn đi toilet à? ở toa này không có, để em dẫn anh đi.”

“Không phải.” Thẩm Mạc Thành nói xong nghiêng người sang bên giường La Thiếu Hằng, vươn tay cầm lấy chiếc áo khoác của hắn vắt ở đầu giường phủ bên ngoài chăn cho La Thiếu Hằng, thuận tay chỉnh lại góc chăn cho người yêu: “Buổi tối lạnh, cẩn thận bị cảm.”

La Thiếu Hằng yên lặng nhìn hắn, Thẩm Mạc Thành làm xong mọi việc mới thu tay nằm trở lại giường mình, La Thiếu Hằng lại đột nhiên vươn tay ra từ trong chăn kéo hắn lại.

Lúc này tàu hỏa vừa vặn đi vào đường hầm, trong toa nhất thời tối om, trong bóng đêm, Thẩm Mạc Thành cả giác một đôi môi mềm mại ấm nóng dán lên mặt mình, sau đó chuyển qua môi mình, chạm một chút rồi rời đi.

“Ngủ ngon.” Bên tai truyền tới tiếng cười ôn nhu của La Thiếu Hằng.

Tàu hỏa ra khỏi đường hầm, toa xe khôi phục ánh sáng, La Thiếu Hằng đã nằm trở lại giường mình, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn hắn.

Thẩm Mạc Thành đưa tay sờ sờ môi mình, bên môi lộ ra một nụ cười ôn nhu, vươn tay vuốt ve tóc người yêu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” La Thiếu Hằng cười đáp.

Sau khi toa tắt hết đèn, vốn trong toa có chút ồn ào dần dần chìm vào an tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe tàu hỏa lăn trên đường ray “lịch kịch lịch kịch” đều đều vang lên.