Lạc Lối Quay Về

Chương 18




La Thiếu Hằng nhắn tin gửi đi, đợi một lúc cũng không thấy tin nhắn lại, ban công có chút lạnh, anh uống xong cốc sữa trong tay rồi xoay người trở về phòng, mới vừa đi được hai bước thì chuông điện thoại trong tay vang lên.

— Thẩm Mạc Thành.

Cái tên xuất hiện trên màn hình khiến anh dừng bước, trái tim đập ‘bùm bùm…’ trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh lại nhìn thấy ba chữ Thẩm Mạc Thành gọi tới trên màn hình di động. Cuộc gọi trước ở Thụy Sĩ không tính, vì lúc ấy anh còn chưa có số điện thoại của Thẩm Mạc Thành.

Chỉ một chiếc điện thoại lại có ma lực lớn đến vậy, quả thực giống như pháo hoa ngoài trời cũng  nở rộ ở trong lòng.

Khóe miệng La Thiếu Hằng cong cong, nắm tay để trước miệng khẽ ho nhẹ một tiếng, ổn định tâm tình rồi mới ấn nghe điện thoại: “Alo.”

“Vấn chưa ngủ?” Thẩm Mạc Thành hỏi.

“Chưa.” La Thiếu Hằng cười nói: “Em chờ điện thoại của anh.”

“Hả?” lông mày Thẩm Mạc Thành khẽ nhướn lên: “Cậu biết tôi sẽ gọi điện tới?”

“Không biết.” La Thiếu Hằng quay lại chỗ ban công, đứng dựa lưng vào lan can: “Nhưng em nguyện ý chờ, anh có gọi hay không cũng không sao, nhưng sự thật chứng minh em đã chờ được.”

Giọng nói anh mang theo chút tiếu ý, xuyên qua điện thoại truyền tới tai Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành tâm tình vốn nặng nề chậm rãi tốt dần lên, ngồi xuống chiếc xích đu để một bên: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” La Thiếu Hằng đáp: “Sao đã khuya rồi mà anh còn chưa ngủ? đang đón giao thừa sao?”

Ngón tay đang gõ nhẹ tay vịn khẽ dừng lại, Thẩm Mạc Thành nhớ tới đủ chuyện diễn ra ở nhà ông ngoại ngày hôm nay, tâm tình có chút phiền toái.

Đương gia Thẩm gia hiện tại là hắn, ông nội tuổi tác đã cao, từ sau khi bà nội qua đời tinh thần ông vẫn không ổn định, mấy năm qua, ông tuổi già bị lẫn, kí ức cũng trở nên hỗn loạn. Có đôi khi ngay chính mình cũng không nhớ rõ, nhiều năm qua vẫn luôn được điều trị ở hậu viện, bên người trừ bỏ ông quản gia, ai cũng không cho tới gần, tính tình càng ngày càng giống trẻ con.

Đồng lứa cha mẹ Thẩm Mạc Thành có 4 anh chị em, cha mẹ hắn bởi vì sự cố ngoài ý muốn đã qua đời, cô hai đã gả ra nước ngoài, hiếm khi gặp mặt, gia đình chú ba vẫn luôn định cư bên Thụy Sĩ, nhà chính Thẩm gia ngoại trừ ông nội thì cũng chỉ còn hắn và gia đình chú Tư.

Ngày thường hắn đều ở nhà riêng của hắn, thi thoảng mới trở về nhà chính thăm ông nội. Hắn có sống ở đó hay không lại là một vấn đề khác, chú Tư Thẩm Khâu Hùng tựa như sài lang luôn trông ngóng cái vị trí gia chủ Thẩm gia của hắn. Mỗi khi cùng ngồi ăn cơm, trong bàn ăn ai cũng ôm tâm tư riêng của mình còn âm thầm phân cao thấp, chứ đừng nói tới tiệc đón giao thừa.

Mấy năm qua, sau khi cùng ông nội ăn cơm tất niên xong, hắn đều sẽ vòng qua bên Giang gia một chuyến, đây cũng là yêu cầu của ông ngoại.

Tuy rằng tình huống xảy ra chuyện năm đó vẫn chưa được rõ ràng nhưng để hắn có thể bình an tỉnh lại thì người mệt nhất vẫn là ông ngoại, cho nên mặc dù luôn không có kiên nhẫn với các loại tụ hội xã giao kiểu này nhưng Thẩm Mạc Thành vẫn sẽ tới Giang gia.

Đôi khi ông ngoại cũng sẽ để hắn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Giang gia, tuy rằng hắn không hề có ý muốn như vậy nhưng cũng khiến những người khác trong Giang gia tồn tại địch ý với hắn, tụ hội mà y như một cuộc đàm phán, ở thêm một phút đồng hồ cũng khiến hắn cảm thấy buồn bực.

Sau khi cha mẹ qua đời, hắn không còn trải qua một cái tết âm lịch đúng nghĩa nào nữa.

“Anh sao vậy?” không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng lên tiếng hỏi.

“Không sao.” Thẩm Mạc Thành tùy tiện kéo cái chăn để sẵn một bên đắp lên người: “Còn cậu? đang đón giao thừa à?”

“Ừ!” Nói tới đây, giọng La Thiếu Hằng rõ ràng trở nên trong trẻo hơn rất nhiều: “Mới vừa kết thúc không lâu, anh có nghe được tiếng pháo hoa không? Bùm —“

“Nghe được.” bên tai Thẩm Mạc Thành ngoại trừ giọng nói của La Thiếu Hằng còn nghe thấy tiếng pháo hoa nổ râm ran: “Cậu rất vui?”

“Đúng vậy.” La Thiếu Hằng nói tới đây liền dừng lại một chút, giọng trở nên nhẹ hẫng: “Đã mười năm em không đón giao thừa cùng cha mẹ rồi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em khiến bọn họ thương tâm.” La Thiếu Hằng xoay người nhìn pháo hoa giữa không trung, đáy mắt có chút cô đơn.

Nghe anh nói vậy, tay Thẩm Mạc Thành bất giác khẽ động đậy tựa như đang sờ soạng giữa không trung, hắn nhìn về phía bàn tay mình, vừa rồi trong nháy mắt, hắn bất giác theo bản năng làm động tác gì đó, nhưng trong tay trống rỗng, hắn cũng không hiểu vì sao.

“Trở về là tốt rồi.” Thẩm Mạc Thành an ủi.

“Ừm.” La Thiếu Hằng đáp nhẹ, lảng sang đề tài khác: “Chỗ các anh có ăn sủi cảo không?”

Sủi cảo? Thẩm Mạc Thành suy nghĩ một chút, thật sự hắn không nhớ được hôm nay mình đã ăn cái gì, chỉ tùy ý có lệ cho xong bữa.

Hai người hàn huyên một hồi, La Thiếu Hằng chú ý giọng nói Thẩm Mạc Thành có chút mệt mỏi, liền dặn dò hắn nghỉ ngơi đầy đủ rồi chủ động cúp máy.

Di động để sang một bên, Thẩm Mạc Thành khẽ nhắm mắt, nằm nghỉ trên xích đu một lúc mới đứng dậy trở về phòng.

Mùng 7 đầu năm là ngày làm việc đầu tiên của bệnh viện, La Thiếu Hằng tới bệnh viện để tìm vị bác sĩ đã viết giấy giám định tử vong cho Thẩm Mạc Thành trước đây, lại không ngờ đối phương đã xin thôi việc ngay trong năm đó, giờ không biết đã đi đâu.

“Cậu nói anh ta đã xin thôi việc?” Trần Trạm nhíu mày.

“Đúng vậy.” La Thiếu Hằng gật đầu, anh cũng đã thử hỏi thăm lại chuyện năm đó nhưng bệnh viện nói chuyện đã trôi qua 9 năm không thể điều tra được, anh cũng phải phí một chút công phu mới nhận được tin đối phương đã xin thôi việc.

“Kỳ quái, dựa theo lời cậu nói thì ông bác sĩ đó hẳn đã lên tới chức chủ nhiệm khoa rồi, sao lại đột nhiên xin thôi việc? Trừ phi…”

“Em hiểu.” La Thiếu Hằng hiểu ý hắn, tuy rằng mọi chuyện còn chưa rõ ràng nhưng lượng tin tức hiện tại cũng đủ để đoán được chuyện này còn có rất nhiều ẩn tình.

“Cậu định làm thế nào? Có cần anh giúp gì không?” Trần Trạm hỏi.

“Anh giúp em điều tra xem có tìm được thêm chút tin tức nào không.”

“Được.” Trần Trạm nói xong lại lấy một phần văn kiện từ trong túi sách bên cạnh đưa cho La Thiếu Hằng: “Cậu xem đi.”

“Cái gì thế?” La Thiếu Hằng tiếp nhận mở ra đọc, vừa đọc được cái tên tư liệu, tay anh đang lật giấy liền ngưng lại.

Tư liệu bên trong là về Thẩm Mạc Thành.

Anh ngẩng đầu nhìn Trần Trạm: “Cái này…”

“Anh mới nhờ người điều tra, thông tin không nhiều lắm, chỉ có một số thông tin cơ bản.” Trần Trạm tạm dừng: “Thẩm gia B thị, em biết không?”

“Từng nghe nói.” La Thiếu Hằng lật tư liệu ra.

Đúng như lời Trần Trạm đã nói, thông tin rất ít ỏi, chỉ có một số thông tin cá nhân, nhưng như thế đối với La Thiếu Hằng cũng đã là quá nhiều.

Năm đó, Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ, anh có biết cũng chỉ có tên Thẩm Mạc Thành mà thôi, ngay cả giấy chứng minh thư cũng là nhờ người ta hỗ trợ làm. Hiện giờ rốt cục biết được thông tin chân chính của Thẩm Mạc Thành.

“Thẩm Mạc Thành hiện tại đang là gia chủ đương nhiệm Thẩm gia, Thẩm gia ở B thị cũng giống như La gia nhà cậu ở A thị.” Sắc mặt Trần Trạm nghiêm túc nhìn La Thiếu Hằng: “Cậu hiểu ý anh chứ? Nếu cậu muốn đi tìm cậu ta, phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.”

La Thiếu Hằng trầm mặc một chút, ngẩng đầu cười với hắn: “Anh sợ chuyện năm đó sẽ lại xảy ra lần nữa sao?”

“Cậu còn tâm tình đùa giỡn?” Trần Trạm nhíu mày: “Giờ La gia không khó dễ cậu nhưng còn Thẩm gia thì sao?”

“Được rồi, em hiểu điều anh lo lắng.” La Thiếu Hằng nói: “Nhưng dù bất cứ chuyện gì phát sinh cũng không thể ngăn cản được em.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt La Thiếu Hằng vô cùng kiên định, đầy quyết tâm không chút do dự, Trần Trạm hiểu rõ La Thiếu Hằng, biết mình có nói gì cũng vô dụng, nên cũng không khuyên nhủ nữa: “Tự chăm sóc tốt bản thân.”

“Anh yên tâm đi.” La Thiếu Hằng cất kỹ tư liệu.

Sau khi từ biệt Trần Trạm, La Thiếu Hằng quay trở về làng du lịch, sau đó đặt vé máy bay tới B thị.

Máy bay trượt một đoạn dài trên mặt đất rồi chậm rãi cất cánh, La Thiếu Hằng nhìn khoảng cách càng ngày càng xa mặt đất, tâm tình tựa như lên mây, qua nhiều năm, anh chưa từng có lần xuất hành nào mà lại chờ mong như lần này.

“Rốt cục…” La Thiếu Hằng vươn tay chạm lên cửa sổ thủy tinh, tựa như muốn chạm tới những đám mây trắng bên ngoài.

Đồng hồ chỉ tới 4h chiều, Thẩm Mạc Thành cầm áo khoác mặc vào đi ra ngoài, Thẩm Vân vội vàng đuổi theo.

Xuyên qua hành lang dài, có thể nhìn thấy màn mưa thật lớn bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất, cả thành phố đều bao phủ trong một lớp sương mù xám tro, âm âm u u.

“Boss, trời đã mưa cả ngày, phỏng chừngq chưa thể tạnh ngay được, hay là để tôi đi đón La tiên sinh cho?” Thẩm Vân đề nghị.

“Không sao.” Cước bộ dưới chân Thẩm Mạc Thành không hề dừng lại, cùng cậu ta đi vào thang máy.

Thang máy dừng ở dưới bãi đậu xe, hai người lên xe rời đi.

La Thiếu Hằng không ngờ B thị lại đổ mưa lớn đến thế, cũng may lúc xuống máy bay có người hảo tâm cho anh đi nhờ ô ra ngoài.

Kéo hành lý ra tới cửa sân bay, nhìn màn mưa bàng bạc, La Thiếu Hằng có chút hối hận, không nên bảo Thẩm Mạc Thành tới đón mình. Không xác định Thẩm Mạc Thành đã tới chưa, La Thiếu Hằng định lấy điện thoại ra gọi cho hắn, di động còn chưa kịp lôi ra thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng ngay trước mặt, cửa ghế lái mở ra, Thẩm Vân mở ô bước xuống, đi tới cửa sau mở cửa xe, Thẩm Mạc Thành từ trên xe đi xuống.

Trong chớp mắt nhìn thấy đối phương, La Thiếu Hằng cảm giác mọi tiếng động xung quanh mình lập tức biến mất, trước mặt chỉ có duy nhất người đang đi về phía mình.

Thấy đối phương càng lúc càng tới gần, khuôn mặt qua màn mưa cũng dần trở nên rõ ràng, anh đột nhiên cảm thấy mười năm đau khổ trước đây, đều được người trước mắt chữa lành, chỉ còn dư lại sự ngọt ngào giữa hai người.

— Đợi nhiều năm như vậy rốt cục cũng chờ tới ngày anh bước về phía em một lần nữa.