Lạc Lối...

Chương 3




Trong căn phòng nhỏ có bốn cặp mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ trên giường như sinh vật lạ. Có thể không lạ được sao khi chúng nhìn cô bé nhỏ nhắn nhưng lại ăn hết cả 2 phần cơm lớn. Mắt thấy cô bé kia chuẩn bị ăn xong phần cơm thứ hai, Hướng Dương bất đắc dĩ lên tiếng hỏi: “ Bạn có muốn ăn thêm không?”

Khẽ lắc đầu mặt cô bé không khỏi đỏ lên. Có vẻ đây là lần đầu tiên có người đối tốt với cô như vậy từ khi người ấy qua đời. Đưa cho cô bé một ly nước Hướng Dương vẫn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng

“ Bạn tên gì? Thuộc người của tổ nào?...”

“…” Đáp lại Hướng Dương là sự im lặng cùng cái lắc đầu đầy áy náy.

Nhìn một màn như vậy ba người còn lại chỉ biết ném cho cô bé kia ánh mắt thương hại. Làm ơn đừng có nhìn Hướng Dương bề ngoài xinh xinh hiền hiền thì tích cách cô ấy sẽ hiền hiền nha. Ở căn cứ phía Bắc Hướng Dương được mệnh danh là Ác Qủy đó a. Người nào đó xui xẻo bị Hướng Dương tra khảo thì nên cầu nguyện sớm đi.

“Thuộc căn cứ nào?”

“ Không biết …”

“ Hít…” Hít một hơi thật sau Hướng Dương cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn đánh người “ Thôi được rồi. Bạn tên gì?”

“… Không… có ….” Ngập ngừng nói ra hai từ cô bé lại len lén ngước mắt nhìn Hướng Dương.

“B-a-o N-h-i-ê-u T-u-ổ-i?” Hảo. Đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích tính nhẫn nại của cô đến thế.

“ …kh..ông … b.iết…”

“ Phụt….” Đồng loạt phun ra ngụm nước đang uống, ba người Hướng Thiên Di thật bái phục cô bé trước mặt này rồi. Liệu có ai sống trong thế giới này có thể không biết gì như cô bé trước mắt này không vậy? Chỉ sợ cô bé này là người duy nhất đi a?

“ BA NGƯỜI LẬP TỨC CÚT RA NGOÀI CHO TÔI …” Câu trả lời của cô bé kia cộng thêm vài giọt nước bay từ miệng của ba người Hướng Thiên Di đến đã thành công khơi dậy cơn tức giận của Hướng Dương.

“Tiểu Dương à. Em xin lỗi mà. Bọn em thật sự không có cố…”

“Đúng các người không có cố ý. Các người chỉ có ‘cố tình’ thôi nhỉ?” Hai chữ ‘cố tình’ được cắn rất là nặng cơ hồ muốn nhai nát mọi thứ. Có lẽ đây là lần đầu tiên ba người Hướng Thiên Di và cô bé lạ kia có cùng suy nghĩ: “ Thôi xong rồi!!!”

Rầm!!! Đập bàn một cái, Hướng Dương bỏ đi ra ngoài: “ Tôi muốn mấy người giải thích cho cô ấy hiểu mọi thứ trong 30 phút.”

“ …Oaaa… Hướng tỷ tỷ giận rồi …” Hướng Dương vừa ra ngoài Hàn Trạc Thần không nhịn được não nề than.

Bốp! Vừa mờ miệng Hàn Trạc Thần đã nhận nguyên một cú của Hướng Thiên Di:

“ Ai cho ông gọi Tiểu Dương của tui là Hướng tỷ tỷ hả? Tui cấm đấy nghe chưa. Hứ.” Nghe Hướng Thiên Di trút giận lên người mình, Hàn Trạc Thần không chịu yếu thế đáp lại ngay: “Thế ai cho con lợn như bà kêu Thiên ca là Thiên ca ca hả?”

“ Thiên ca ca cho. Tui đây thích kêu gì kệ tui. Ông quản được tui hả?” “Thế tôi đây kêu gì kệ tôi. Plè.” Hướng Dương vừa đi hai đứa nhóc này lại bắt đầu gây gổ làm Hàn Lãnh Thiên bất lực ngửa đầu lên trời thở dài: “ Hai đứa thôi đi. 30 phút nữa sư tử hà đông quay lại thì toi đấy.”

“Hứ…”

“Hứ…”

“…” Mặc kệ hai người Hướng Thiên Di với Hàn Trạc Thần. Hàn Lãnh Thiên quay sang giải thích cho cô bé kia về tình hình hiện nay. Đơn giản là mạt thế đã bắt đầu được bốn năm. Hơn một nửa dân số đã biến thành tang thi, mất đi ý thức,cắn xé người bình thường làm thức ăn để tăng trưởng. Những người còn sống tập trung lại thành nhóm nhỏ và di chuyển đến 4 căn cứ được lãnh đạo xây dựng. Bốn căn cứ gồm: căn cứ phía Đông, căn cứ phía Tây, căn cứ phía Nam, căn cứ phía Bắc. Hiện giờ bọn họ đang ở căn cứ phía Bắc. Vì tình hình hiện nay tang thi thì nhiều mà người thì ít nên những đứa trẻ lên 4 tuổi sẽ bắt đầu được huấn luyện đặc biệt. Để thuận tiện nên mọi người thường kết hợp thành một đội nhận nhiệm vụ đi đánh tang thi và tìm kiếm thức ăn. Số tinh hạch thu được có thể giữ lại giúp cho quá trình tu luyện hoặc bán cho phòng dịch vụ trong căn cứ.