Tiểu Bất Tử trầm ngâm ngồi đó, thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn lão tăng kia. Hắn là ai mà giọng điệu có vẻ như biết rõ chân tơ kẽ tóc của mình? Thậm chí cả những câu chuyện mà Tiểu Bất Tử rất mơ hồ. Người này là thế nào?
Chén trà nguội ngắt, im lìm nằm trên bàn. Tiểu Linh ảo ảnh thì cứ chằm chặp nhìn lão tăng không thôi. Lão tăng kia cứ thủng thẳng rót trà, uống một mình, tựa hồ như muốn Tiểu Bất Tử bùng phát hàng loạt câu hỏi mà vỡ đầu chết.
Được một lúc, chợt lão nhớ ra điều gì liền ngước mắt nhìn Tiểu Linh ảo ảnh. Mục quang lão như một đường kiếm, nhìn thẳng vào Tiểu Linh ảo ảnh, sắc lẹm, lạnh lẽo. Cho dù không phải là con người, Tiểu Linh ảo ảnh dường như cũng trở nên sợ hãi khi ánh mắt đó nhìn vào mình. Toàn thân Tiểu Linh ảo ảnh chợt nhè nhẹ run lên.
- Đẹp! Đẹp lắm. Một bảo vật tuyệt mỹ - Lão tăng mở miệng khen.
Tiểu Bất Tử nghe vậy, trong lòng chợt bừng lên một tia tức giận. Cho dù kia không phải là Tiểu Linh thực sự nhưng hình bóng của nàng đang hiện diện nơi đây. Một cơn ghen tức ở đâu tràn đến trong lòng Tiểu Bất Tử, khuôn mặt của hắn đột nhiên nhăn nhó lại, quang mục phóng ra khó chịu hết sức.
Lão tăng kia ngó thấy Tiểu Bất Tử thay đổi thái độ, chợt như hiểu ra tâm sự của hắn liền phá lên cười. Nhanh như chớp, cánh tay hộ pháp của lão vọt qua thinh không, xông tới tóm chặt vào cổ Tiểu Linh ảo ảnh.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Tiểu Bất Tử chưa kịp phản ứng, cứ ngây người ra nhìn. Tiểu Linh ảo ảnh thậm chí chỉ kịp kêu lên một tiếng, giãy giụa trong bàn tay hộ pháp của lão.
Lão đứng phốc lên, cả cơ thể của Tiểu Linh ảo ảnh cũng vì vậy mà bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Nếu là con người, chắc hẳn đã bị lão tăng bóp chết rồi.
Tiểu Bất Tử chợp gầm lên dữ dội:
- Lão làm cái quái gì vậy?
Hắn vừa nói xong đã vung quyền đánh tới, toàn thân rực sáng. Chỉ nghe một tiếng bộp khô khốc. Một quyền của Tiểu Bất Tử đấm vào lão tựa như va vào bị bông. Sắc mắt lão chẳng hề suy chuyển, vẫn nhìn Tiểu Linh ảo ảnh một cách đầy phấn khích.
Tiểu Bất Tử cảm thấy cánh tay đau nhức dữ dội, vô thức lùi lại mấy bước, trong lòng xuất hiện những sự kinh hãi không ngừng. Lão tăng này là quái vật hay sao?
Tiểu Linh ảo ảnh lúc này toàn thân rực lên những luông bạch quang chói lọi. Chớp mắt, hình dáng con người đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm lung linh rực sáng trong tay lão tăng.
Tiểu Bất Tử cách đó mấy bước há hốc mồm chiêm ngưỡng. Hắn đâu có thể chạm vào ảo ảnh Tiểu Linh mà chỉ nhìn được. Nay lão tăng này còn có thể kiểm soát được thanh thần kiếm kỳ dị kia. Điều này khiến cho Tiểu Bất Tử chỉ dám sợ hãi mà đứng nhìn. Hắn lờ mờ hiểu rằng, lão tăng này buông lời khen ngợi chính là vì thanh thần kiếm này, tuyệt nhiên chẳng phải do dung mạo xinh đẹp như hoa của Tiểu Linh. Nghĩ đến đây, bất giác Tiểu Bất Tử cảm thấy ngượng ngùng.
- Thần kiếm! Đây đích thị mới là thần kiếm – Lão tăng tấm tắc khen.
Tiểu Bất Tử ú ớ, chẳng nói lên một lời nào, chỉ hốt hoảng đứng nhìn thanh kiếm rực sáng trong tay lão. Quang mang mà thanh kiếm tỏa ra tựa như ánh sáng mặt trời chói lòa, thậm chí hình như nó còn sáng hơn khiến hắn phải đưa tay lên che mắt. Tu vi của lão tăng này, thậm chí còn vượt xa cả Quỷ Đế, Tiểu Bất Tử thầm nghĩ, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Thanh kiếm rực lên một lúc, khiến cho toàn bộ căn phòng chìm trong một thứ ánh sáng chói lọi rồi từ từ dịu xuống, hình ảnh lão tăng, Tiểu Bất Tử và đồ đạc trong phòng dần dần hiện ra.
Lão tăng buông tay, thanh kiếm hốt hoảng vọt ra xa, nổ bụp một tiếng, ảo ảnh của Tiểu Linh lại xuất hiện. Thần thái của Tiểu Linh ảo có vẻ như đang bị kích động rất mạnh.
Lúc này, cả Tiểu Linh ảo ảnh và Tiểu Bất Tử đều đứng đó, cứ nhìn lão tăng với thái độ vô cùng kinh hãi. Lão tăng thấy thế, chầm chậm ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, phong thái tỏa ra phải lả bậc đế vương đứng trên triệu người chứ chẳng phải là một phật gia đệ tử ẩn cư.
- Thần binh, chỉ có điều là người sử dụng chưa biết vận dụng hết sức mạnh của nó.
Lão tăng lắc lắc đầu, chẳng thèm nhìn mà nói nhưng mọi người đều hiểu đang nói tên Tiểu Bất Tử kia.
Tiểu Linh ảo ảnh nhìn lão tăng rồi lại quay sang Tiểu Bất Tử, ánh mắt tựa như rất đồng ý với lời vừa nói ra. Cho dù tu vi của hắn cũng được liệt vào hàng cao thủ tại Lạc Hồng nhưng lão tăng này lại chẳng coi ra gì.
Lúc này, Tiểu Bất Tử len lén bước tới, ngồi xuống ghế, cầm chén trà lên khẽ nhấp. Lão tăng thấy thế hỏi:
- Ngươi có muốn ta bày cho cách sử dụng tối đa năng lực của Xung Thiên Thần Kiếm không?
Tiểu Bất Tử như muốn phun ra ngụm trà vừa nhấp. Lão lại còn biết cả danh hiệu của thanh kiếm thần này sao?
- Lão..là…ai? Sao lại biết cả thanh kiếm này?
Cười lên một tiếng sảng khoái, lão tăng chợt trầm ngâm, ngước mắt nhìn ra cửa nói:
- Ngày xưa ta cũng từng gặp Cao Lỗ Sơn.
Nghe nhắc đến vị sư phụ này, trong lòng Tiểu Bất Tử chợt tràn về những kỷ niệm thời thơ ấu. Hắn nhớ đến thời điểm được sư phụ Cao Lỗ Sơn chỉ bảo. Những lời nói của sư phụ bỗng chốc tràn về mãnh liệt. Phải rồi, sư phụ bảo rằng không được tin tưởng bất cứ người nào trên cuộc đời đầy sóng gió này.
- Không ngờ là thần kiếm lại rơi vào tay một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Ngươi có muốn sử dụng hết năng lực của nó hay không?
Lão tăng liếc mắt nhìn qua Tiểu Bất Tử, chờ đợi một câu trả lời.
Hắn có cần không? Cần cái năng lực tối cao để điều khiển Xung Thiên Thần Kiếm không? Trong đầu Tiểu Bất Tử, hàng ngàn vạn hình ảnh quá khứ hiện về. Đại công năng xưng bá giang hồ, hắn có đủ. Nhưng nó đem lại những gì cho cuộc đời khốn khổ của hắn? Cha mẹ, Tiểu Linh đều mất mạng cả. Ngay cả sư tỷ cũng coi như đã chết rồi. Hắn cần cái đại năng lực khuynh đảo thiên hạ để làm gì?
Nghĩ đến đây, Tiểu Bất Tử khe khẽ lắc đầu, nói:
- Ta không cần.
Lão tăng sững người, tròn mắt nhìn hắn rồi chợt phá lên cười sảng khoái:
- Hay lắm! Hay lắm, không cần, không cần. Ta chưa gặp ai như ngươi cả, không cần danh lợi...
Nói đến đây, chợt lão tăng sững người lại rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- À thực ra là cũng có, trước đây cũng có kẻ nói với ta không cần chức tước, địa vị. Trên đời thực sự vẫn còn những kẻ nặng tình vậy sao?
Tiểu Bất Tử tò mò, bèn cất tiếng hỏi:
- Kẻ đó là ai vậy?
- Hắn là Dương Thiếu Sơn, sư tổ Vân Tiêu Kiếm.
Lão tăng nhìn Tiểu Bất Tử, ánh mắt như xoáy sâu và tâm can hắn. Tiểu Bất Tử như nghe thấy một tiếng sét bên tai, hình ảnh của sư tổ Vân Tiêu Kiếm hiện về trong óc. Lại một kỷ niệm nữa ùa về trong hắn.
Chợt trong lòng Tiểu Bất Tử xuất hiện một tia nghi vấn. Lão tăng này, có quen biết Vân Tiêu sư tổ, lại nói ra tên húy với một giọng ngạo nghễ không chút kiêng nể? Lúc này, một cái tên hiện lên rõ ràng trong đầu hắn: Đại Đế Long Thần.
Nhưng ông ta đã hóa thành Thượng Thiên Thánh, xuất thể lên 9 tầng trời rồi cơ mà? Lão tăng già này tuy khí phách tỏa ra là một đứng trên triệu người nhưng liệu có phải là vị hoàng đế đó? Trong lòng Tiểu Bất Tử mâu thuẫn không ngừng dâng lên.
Lão tăng ngó khuôn mặt Tiểu Bất Tử, thấy thái độ đó thì dường như biết hắn đang nghĩ gì. Lão cười một tiếng rồi thở dài nói:
- Ngươi đang nghĩ ta là ai có phải không? Ta chính là người mà ngươi đang nghĩ trong đầu đó.
Khuôn mặt Tiểu Bất Tử trắng bệch như tờ giấy. Ngay cả hắn nghĩ cái gì lão cũng biết hay sao? Nhưng quan trọng hơn, lão tăng này chính là người đó – Đại Đế Long Thần.
- Lão…lão chính là Đại Đế Long Thần?
Tiểu Bất Tử lắp bắp, cuối cùng cũng nói ra cái tên đó.
Lão tăng cười khổ, gật đầu. Hình như lão cũng chẳng muốn giấu điều này thì phải.
- Nhưng…nhưng ta tưởng là Đại Đế Long Thần đã…
Tiểu Bất Tử nghi hoặc, tựa hồ như lão tăng kia lừa đảo nó vậy.
- Mỗi người đều có một bí mật riêng. Ta cũng vậy. Năm xưa, ngỡ như đã có thể lên 9 tầng trời, ngao du cõi thần thánh. Chỉ là ma khí trong người quá nặng nên đành phải ẩn náu ở nơi hoang đảo này, ngày ngày sử dụng phật môn đại pháp để áp chế tâm ma.
Đại Đế Long Thần cười khổ, đoạn kể.
Tiểu Bất Tử im lặng, lắng nghe Long Thần Quân bày tỏ nỗi lòng. Quả thực hắn không biết phải nói gì nữa. Những cay đắng của một bậc quân vương khi mang trong mình ma khí liệu hắn có hiểu nổi? Tiểu Bất Tử ngước lên nhìn phía bàn thờ. Vật dài dài bọc trong túi kia, chắc hẳn là thanh bảo kiếm vang danh thiên hạ: Bạch Long Thần Kiếm. Tiểu Bất Tử lại ngước nhìn chữ “Vạn” được treo trang trọng trên bức tường. Chữ vạn như được điêu khắc bằng vàng, thỉnh thoảng khe khẽ tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt, ảm đạm. Mấy trăm năm nay, vị hoàng đế lừng danh Lạc Hồng này phải sống cô liêu ở cái hoang đảo này sao?
Dường như, Tiểu Bất Tử có một sự đồng cảm lớn lao với Long Thần Quân. Cả hai bọn họ đều mang trong mình nỗi niềm không thể bày tỏ được với ai.
Tiểu Linh ảo ảnh khẽ nhìn hai con người này. Liệu rằng một thanh kiếm có hiểu được tâm ý của con người hay không?
Cái am nhỏ trên hòn đảo hoang vu này bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng đến ghê người. Ba người chỉ biết ngồi đó, ánh mắt chứa đầy tâm sự u uất. Khói hương phảng phất, nhẹ nhàng ve vuốt cái không gian tĩnh mịch khiến nó ẩn chứa đầy những ý niệm trong trẻo.