Lạc Hồng Ký

Quyển 2 - Chương 12: Ma đạo I




iểu Bất Tử trao lại cửu công chúa, lúc này đang ngất lịm cho An Văn Thắng rồi toàn thân rực sáng, quay đầu phóng về phía Tiểu Linh.

Hắn bặm môi, cố hết 200% sức lực lao đi thật nhanh. Khí huyết trong người vận động mãnh liệt, tạo ra thứ năng lượng khủng khiếp, đẩy Tiểu Bất Tử như một mũi tên, xuyên qua thinh không, tới bên Tiểu Linh đang rơi xuống như một chiếc lá.

Quỷ Đế thấy từ xa một vạch ánh sáng chói lọi đang xông tới, ngước mắt theo dõi rồi nhoẻn miệng cười. Trên tay ả, Sát Thần Hoành Tảo Côn nắm chặt, lung linh tỏa sắc. Quỷ Vô Tình đứng đằng sau, khẽ nhìn Quỷ Đế, trong lòng thêm phần kinh sợ. Nàng còn sử dụng được cả pháp môn của Vân Tiêu Kiếm.

- Đúng như ta dự đoán, tên nhãi ranh đang lao đến kìa. – Quỷ Đế nói với Vô Tình Quỷ.

- Cũng là một chữ tình. – Vô Tình Quỷ thở dài, tâm trạng không hiểu đang nghĩ gì.

Nghe Vô Tình Quỷ nói, Quỷ Đế khẽ nhăn mặt. Ánh mắt xinh đẹp của ả ngó xuống phía dưới, nơi thân thể kiều diễm của Tiểu Linh đang rơi xuống. Không hiểu, sâu thẳm bên trong Hoàn Hồn Linh Thạch, Mai Mai có hiểu?

- Chữ tình? Thiên hạ này đâu có chữ tình. – Quỷ Đế cất tiếng, giọng nói mười phần đả kích.

Vô Tình Quỷ im lặng, nhìn theo hướng vạch ánh sáng xông tới ngày càng gần. Y lẩm bẩm chỉ đủ cho mình nghe thấy: “Không có ư? Vì chữ tình, nàng đã thành ra như vậy. Vì chữ tình, ta nguyện một đời hy sinh…”.

Khi Tiểu Linh chỉ còn cách mặt đất vài mét, ánh sáng bùng lên mãnh liệt, thân thể nàng tựa như được nâng lên trong hư vô. Chầm chậm, luồng sáng hạ xuống mặt đất. Tiểu Bất Tử ôm lấy nàng, khuôn mặt tỏa ra muôn phần hốt hoảng.

- Tiểu Linh! – Tiểu Bất Tử để nàng nằm xuống, gối đầu lên đùi mình, thảm thiết gọi tên.

Tiểu Linh không phản ứng, cơ thể mềm nhũn, đôi mắt kiêu sa của nàng nhắm nghiền lại. Thanh Long Kiếm rơi xuống bên cạnh, viên châu nơi đốc kiếm ảm đạm phát ra thứ ánh sáng tựa như ngọn đèn leo lét trước gió.

Bàn tay Tiểu Bất Tử khẽ vuốt những đám tóc phủ trên khuôn mặt nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng đờ đẫn, trong tâm trí không rõ đang có những tâm sự gì. Chỉ thấy, trên mặt Tiểu Linh, vài giọt nước mắt vương lên lúc nào không ai hay.

- Tiểu Linh! Nàng đừng thế, mau tỉnh lại cho ta. – Tiểu Bất Tử gầm lên như quái thú. Thanh âm đau đớn như bị hàng vạn lưỡi đao đâm vào tim.

Hắn điên cuồng lay lay thân thể đã bất động của Tiểu Linh rồi ôm chầm lấy, khóc nấc lên. Phía trên cao, Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ hướng mắt theo dõi. Dường như cả hai người này đều không muốn xen vào tấn bi kịch mà Tiểu Bất Tử đang chịu đựng.

Chợt nét mặt Tiểu Bất Tử như mừng rỡ. Hắn buông Tiểu Linh, nhìn vào nàng. Ánh mắt kia từ từ mở ra, khóe môi khẽ buông một nụ cười. Nàng thều thào:

- Ngươi… ngươi khóc vì ta?

Tiểu Bất Tử vui mừng khôn siết, toàn thân run lẩy bẩy, đưa những ngón tay quệt vệt nước mắt trên mặt, khẽ gật đầu:

- Là vì ta, vì ta nên nàng chịu khổ.

Bàn tay Tiểu Linh khe khẽ đưa lên, tựa như phải cố gắng hết sức. Khuôn mặt nàng sao lại hạnh phúc đến vậy. Những ngón tay của nàng chạm vào mặt hắn, vuốt ve. Nàng lại mỉm cười. Chưa bao giờ nàng được nằm gọn trong vòng tay của hắn như hiện tại. Nàng cảm thấy ấm áp và an toàn vô cùng, tựa như chẳng còn sợ hãi những mưu mô, tranh đoạt ngoài kia nữa.

- Tiểu Bất Tử! Ta…ta…vui..lắm.

- Đừng…nàng đừng nói gì nữa…Để ta đưa nàng về…- Tiểu Bất Tử đặt ngón tay lên đôi môi xinh đẹp của Tiểu Linh, ánh mắt tỏa ra muôn phần trìu mến.

Vui ư? Nàng vui gì khi đang ở ranh giới sống chết?

- Ta xuống bắt thằng nhóc thôi – Vô Tình Quỷ thân ảnh khẽ động, toan lao xuống thì Quỷ Đế vươn tay cản lại, không nói gì nhưng ánh mắt cứ nhìn xuống dưới, theo dõi.

Trời đêm không một gợn mây, ánh sáng của những vì sao trải dài xuống nhân gian, khiến chiến trường thảm khốc kia như sáng bừng lên bất tận. Phía trên cao, Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ im lặng dõi theo. Phía dưới, Tiểu Linh gối trên đùi Tiểu Bất Tử, hai ánh mắt cứ trìu mến nhìn nhau. Thời gian như muốn dừng lại, mãi mãi. Phút giây này, dường như muốn trở thành vĩnh cửu.

- Tiểu Bất Tử…ta…ta… chắc không qua khỏi rồi. – Tiểu Linh mỉm cười như một đóa hoa sắp tàn, khe khẽ nói.

Hắn bặm môi không nói. Hàm răng hắn như muốn cắn bật máu trên môi, để nó ào ạt chảy ra ngoài. Hắn biết, Tiểu Linh sau khi lĩnh trọn chiêu thức mà Quỷ Đế vừa sử dụng thì có đến 9 phần chết. Chỉ là nàng đang cố chút sức tàn, nói những lời cuối với hắn.

Tiểu Linh lúc này khuôn mặt đã tái đi, hơi thở yếu dần. Nàng cứ đưa ánh mắt nhìn Tiểu Bất Tử, tựa như đang có hàng ngàn lời muốn nói. Tiểu Linh cố lắm cũng nở được một nụ cười. Lúc này, binh lính của Quỷ Đế đã bao vây xung quanh Tiểu Bất Tử nhưng bọn chúng không hề động thủ mà quây tròn lại, lặng lẽ chiêm ngưỡng.

Tiểu Bất Tử đứng lên, bế thốc Tiểu Linh, toàn thân phát quang mang chói mắt. Hắn nhìn nàng, nói:

- Chúng ta về thôi Tiểu Linh.

Nàng khẽ gật đầu. Chợt trên cao vang xuống tiếng nói:

- Các ngươi định đi? Đừng hòng.

Tiểu Bất Tử ngước mắt lên cao nhìn Quỷ Đế. Trong ánh nhìn đều mười phần phát ra những tia thù hận. Hắn rít lên:

- Câm mồm.

Sóng âm phát ra, tựa có một sức mạnh cực kỳ lớn lao khiến những tên lính xung quanh dạt sang, ngã nhào.

Quỷ Đế thấy ánh mắt đó, hiểu rằng nỗi thù hận trong đối thủ của mình đã lên đến cực điểm. Giờ đây, dường như hắn không còn chút tình nào đối với cái thân xác sư tỷ mà ả đang chiếm dụng.

Soạt…Một đạo đao khí phóng tới khiến đám quân lính ào ào ngã ra. Từ xa một vạch ánh sáng phá không vút tới. Bóng người từ đâu nhẹ nhàng nhẩy xuống, đứng cạnh Tiểu Bất Tử. Nam nhân cao to, rắn chắc nhìn cả hai với ánh mắt ái ngại, đoạn cất tiếng:

- Ta đến chậm rồi.

Tiểu Bất Tử nhìn y, đoạn nói:

- Đinh đại ca, hãy đưa Tiểu Linh về giúp ta, nàng yếu lắm rồi.

Vừa nói, Tiểu Bất Tử đã đặt Tiểu Linh sang tay Đinh Toàn. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tiểu Linh nhìn Tiểu Bất Tử, vươn cánh tay, cố chút sức tàn chạm vào khuôn mặt y.

- Cố lên Tiểu Linh. – Tiểu Bất Tử khẽ nói, mỉm cười.

- Nếu có kiếp sau, ngươi vẫn là Tiểu Bất Tử của ta chứ? – Tiểu Linh thều thào.

Trong tâm trí Tiểu Bất Tử, hình bóng, kỷ niệm chợt ùa về mãnh liệt. Cuộc đời hắn cho đến lúc này, liệu còn chút gì hạnh phúc? Cha mẹ bị hạ sát, sư tỷ cũng không còn. Người duy nhất mà hắn nguyện đi sẽ đi cùng trời cuối đất giờ mạng sống như chỉ mành treo chuông. Hắn nhớ lại, hình như quãng thời gian làm một Tiểu Bất Tử vô ưu, sống âm thầm trong một căn nhà nhỏ trên núi, hàng ngày bốc thuốc chữa bệnh là vui vẻ và yên bình nhất thì phải. Trong cái sự yên bình ấy, Tiểu Linh dường như đã trở thành một nét chấm phá rất quan trọng mà bây giờ, ngay lúc này, hắn mới nhận ra.

- Đinh Toàn, mau đi. – Tiểu Bất Tử giục, lời nói vội vàng tựa như chỉ sợ rằng nếu không kịp, Tiểu Linh sẽ vĩnh viễn xa lìa hắn.

Đinh Toàn nhún người, phóng vọt về phía Huyết thành, trên tay ôm chặt Tiểu Linh. Bóng hắn vừa vọt đi trong chớp mắt, Tiểu Bất Tử thấy đôi tay Tiểu Linh đã buông thong xuống, Thanh Long Kiếm chợt bừng lên chói lọi rồi lịm tắt nhanh chóng. Viên châu gắn trên đốc kiếm vụt tối, không còn tỏa ánh sáng ôn hòa như trước.

- KHÔNG!

Cả trời đất như rùng rùng chuyển động bởi tiếng thét của Tiểu Bất Tử. Một cơn cuồng phong phát ra khiến mặt đất chao đảo, phía trên Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ cũng phải vận khí giữ cho thăng bằng.

Bên dưới, Tiểu Bất Tử mặt mày khó coi, bàn tay nổi những đường gân xanh lè. Mặt hắn đỏ rực lên như lửa, ánh mắt đờ đẫn, chuyển sang một trạng thái hết sức đáng sợ. Lũ quân lính thấy vậy, dẫm đạp lên nhau tìm cách chạy trốn.

Từ từ, Tiểu Bất Tử thò tay vào trong ngực áo, lôi Xung Thiên Thần Kiếm ra ngoài, đưa mắt nhìn viên châu. Bên trong, luồng khí đen đã chuyển thành một màu đỏ, lớn dần lên, nuốt chửng khí trắng. Hắn nhếch mép cười, cất giọng khàn khan:

- Ta còn lại gì? Ta còn lại gì đây? Cuộc đời khốn nạn này.

Bên trên, Quỷ Đế dường như cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang lớn dần lên ở dưới kia, ả khẽ nói:

- Sẽ khó khăn lắm đây.

Vô Tình Quỷ dường như cũng thấu hiểu, tay nắm chặt Quỷ Đầu Đao.

Từ dưới, vọng lên một âm thanh vang dội, tiếng của Tiểu Bất Tử tràn ngập không gian:

- Xung Thiên Kiếm, ta, chủ nhân của ngươi, tuyên bố trả tự do cho ngươi. Thân xác này của ta, hãy tùy nghi sử dụng.

Chỉ thấy, lời nói vừa dứt, Tiểu Bất Tử đã bóp chặt nắm tay, viên châu gắn trên sợi dây chuyền phát ra một tiếng “rốp”. Sau tiếng rốp, trời đất bỗng chuyển một màu đỏ quạch như máu. Khắp bốn bề vang vọng lại tiếng gào thét như hồn ma bóng quế từ 18 tầng địa ngục thoát ra. Quỷ Đế sững người, thấy ở dưới, nơi bàn tay của Tiểu Bất Tử vừa bóp vỡ viên châu, một luồng huyết khí đậm đặc mà ả chưa bao giờ cảm nhận đang cuồn cuộn bao xung quanh người đối thủ.

Tiểu Bất Tử gầm lên, ngửa cổ nhìn trời. Toàn thân lập tức bị huyết khí bao phủ. Đám huyết khí rực sáng mãnh liệt, nở dần ra rồi chợt bùng lên thành một tiếng nổ vô cùng to lớn. Cả Huyết thành từ xa cũng bị trấn động cực mạnh khiến nhà cửa rung chuyển.

Gió lốc từ đâu rít lên điên dại, QUỷ Đế chao đảo trên cao, ánh mắt trừng trừng nhìn xuống, gầm lên:

- Ngươi…ngươi thí mạng sao?

Từ trên trời cao, không rõ một đám mây to lớn, đỏ rực như máu từ khi nào xuất hiện, chiếu xuống một luồng ánh sáng cực mạnh, cũng ánh lên màu chết chóc. Ánh sáng chiếu xuống ngay chỗ Tiểu Bất Tử đang đứng, soi sáng rõ hình hài đang cô ngạo ở đó.

Đó, dường như không còn là Tiểu Bất Tử nữa. Một thân hình cao lớn, làn da đỏ rực màu máu, tóc tai dựng ngược, ánh mắt cũng đỏ lòm. Hắn ngước mắt nhìn lên Quỷ Đế trên cao, nhếch mép cười.

Khuôn mặt xinh đẹp của Quỷ Đế lúc này tái đi. Ả không hiểu vì sao lại có thứ pháp môn đại tà đại ác đến thế xuất hiện giữa Lạc Hồng. Ả cứ nghĩ rằng, Vạn Quỷ Chú đã là đỉnh cao của ma giáo rồi.

- Ta không tin.

Quỷ Đế gầm lên một tiếng, toàn thân phát ra hắc khí cuồn cuộn, vung Sát Thần Hoành Tảo Côn, phóng xuống bên dưới.

Vô Tình Quỷ cũng điều động linh khí, vọt xuống trợ chiến cùng Quỷ Đế.

Tiểu Bất Tử gầm vang, toàn thân chuyển động, nhún người vọt lên phía hai đối thủ, ánh mắt lộ ra những tia khát máu không thôi. Dường như, kể từ giây phút hắn bóp nát viên châu kia, cái tên Tiểu Bất Tử và Thái Bảo đã không còn.