Lạc Hoa Không Kết Nhị

Chương 7




May là người vừa đá ngã ghế liền bị phát hiện, thái y không mất quá nhiều công sức, Tô Tử Mộc liền ho khan hai tiếng tỉnh lại.

“Khởi bẩm bệ hạ, công tử không có gì đáng ngại, hơi chút bị hoảng sợ, dùng hai thang thuốc liền không sao.” Thái y nói.

Bùi Thành Trạch vung vung tay khiến hắn lui xuống, thuận tiện đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Hắn nhìn Tô Tử Mộc trên giường, vừa tỉnh lại, người còn suy yếu, đôi mắt có vẻ điềm đạm đáng yêu, đối mặt ánh mắt của Bùi Thành Trạch, lại vội vàng né tránh.

Cơn tức của Bùi Thành Trạch đột nhiên xông lên đầu.

Hắn đi nhanh đến gần, vươn người đè lên, bóp cằm Tô Tử Mộc.

“Còn làm giá với trẫm, hả?”

Tô Tử Mộc bản năng muốn thoát khỏi cái tay kia, nhưng thân thể bệnh yếu đâu còn có lực.

“Trẫm đối đãi ngươi không tệ, nhưng ngươi đều đã làm gì! Ba năm chân tâm, vậy mà tất cả đều đút chó? Ngươi thay Bùi Thành Thụy dò hỏi tình báo, hạ độc mẫu hậu trẫm, sau khi trở về lại còn sinh con cho hắn??!!”

Nghĩ đến hơn một tháng trước, bộ dạng Tô Tử Mộc bụng lớn quỳ gối dưới chân mình, hèn mọn cầu xin giữ lấy hài tử, Bùi Thành Trạch càng ức chế không được tức giận.

Thuần thục, xé vụn y phục che đậy thân thể của Tô Tử Mộc.

“Trẫm chưa bao giờ đối với ai động chân tình, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi… Vì sao hết lần này tới lần khác là ngươi muốn phản bội!”

Bùi Thành Trạch kêu gào hầu như tê tâm liệt phế, lại trong lúc vô tình kêu gào tan biến tuyệt vọng trong ánh mắt Tô Tử Mộc.

Mặc dù kế tiếp, hạ thân đau đớn như xé rách vậy, y cũng không giãy giụa nữa, dịu ngoan nhắm hai mắt lại, cắn răng chịu đựng, khóe miệng hình như còn dẫn theo một chút mỉm cười.

Thái y bị đuổi đi, Xuân nhi mời Trần Hải ra khỏi sân viện, hai người liền đứng như vậy ở bên ngoài, Trần Hải không nói, Xuân nhi tự nhiên cũng nửa chữ không dám hỏi.

Cho đến thấy Bùi Thành Trạch đen gương mặt đi ra, Trần Hải vội vàng đuổi theo, quay đầu lại ý bảo Xuân nhi có thể quay về.

Xuân nhi nơm nớp lo sợ quỳ xuống cung tiễn hoàng thượng, mới đứng dậy vào sân.

Nàng vừa vào căn phòng của Tô Tử Mộc, chỉ thấy trên mặt đất y phục rách nát một mảnh hỗn độn, Tử Mộc nằm ở trên giường, lung tung dùng chăn che thân thể, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, gò má hơi phiếm hồng.

“Công tử!”

Nàng đền gần sờ cái trán Tô Tử Mộc, quả nhiên lại nóng lên, vội vàng kéo chăn đắp kín.

“Công tử, người nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ đi mời thái y tới!”

“Chờ một chút…” Tô Tử Mộc yếu ớt hô, “Đừng đi, nếu không phải Đỗ thái y thì sẽ không ai đến.”

Xuân nhi quay đầu: “Nhưng, thế nhưng…”

“Lần trước Đỗ thái y vì phòng ngộ nhỡ để lại nhiều dược liệu, ngươi đi cầm tới, ta chỉ là có chút sốt, tự đun chút thuốc thì tốt rồi.”

Xuân nhi biết Tô Tử Mộc cũng có chút hiểu biết về y thuật, cắn môi một cái, lĩnh mệnh đi.

Tô Tử Mộc hơi thở gấp, có chút cố sức nâng tay phải lên, đặt ở trên bụng.

Y lại bắt đầu đau lòng cục cưng ở tại trong thân thể mình tám tháng, lại cũng hiểu được thống khổ và khuất nhục lúc trước đều là đáng giá.

Trước khi Bùi Thành Trạch đi từng uy hiếp y, nếu lại tìm chết, sẽ khiến người hầu trong Dịch Đình cung và hơn trăm người chôn cùng, khiến thành trăm oán linh nguyền rủa y vĩnh viễn không được siêu sinh.

Nhưng Tô Tử Mộc ngược lại cũng không để ở trong lòng, bởi vì y đã bỏ đi ý niệm phí hoài bản thân mình trong đầu.

Có lẽ, y thực sự luyến tiếc chết đi.

Mặc dù bị hắn hận, mặc dù ngày sau có thể trở thành cấm luyến của hắn, cũng đáng giá hắn đã từng trao cho mình một tấm chân tình.

Một lần nữa sửa sang lại tâm tình, thái độ dưỡng bệnh của Tô Tử Mộc tích cực hơn nhiều, lại qua hơn tháng, khí sắc cả người đều đã khá nhiều.

Cung nữ Xuân nhi và thái giám Tiểu Lộ tử phái tới Dịch Đình cung đều là hài tử mới vừa vào cung, tâm tư đơn thuần, đối Tô Tử Mộc ngược lại cũng tận tâm.

Chỉ là bọn họ tận tâm như thế nào đi nữa, cũng là người tầng dưới chót nhất trong hoàng cung, cái bọn họ làm được là nỗ lực chăm sóc Tô Tử Mộc, lại không thể làm gì được truyền thống việc lãnh cung cho tới bây giờ đều bị cắt xén chi phí.

Lúc này, hai người phát sầu nhìn trước mắt còn dư lại không có mấy lửa than.

“Lúc mới thu dọn ở đây có ý chỉ hoàng thượng, chuẩn bị không ít, sau lại lại có mang đến hai lần, nhưng về sau, liền một chút động tĩnh cũng không có.” Xuân nhi nhíu chặc mày nói.

“Không phải sao, tuy nói hiện tại đã tháng hai, nhưng mà trời đông giá rét, hai ta thì không sao, thân thể kia của công tử làm sao chịu được đông lạnh a.”

Đang nói, Tô Tử Mộc từ phía sau đi tới.

Xuân nhi vội vàng đứng dậy: “Công tử, người thế nào đi ra, bên ngoài trời lạnh, coi chừng bị lạnh.”

Tô Tử Mộc mỉm cười lắc đầu: “Ta xem ngày hôm nay ánh mặt trời ấm áp, đi ra hít thở không khí, các ngươi vừa nói ta nghe được.”

Xuân nhi và Tiểu Lộ tử hai mặt nhìn nhau.

“Nếu người khác không cho, vậy chúng ta chỉ có thể tiết kiệm mà dùng, Xuân nhi, ngươi đi xem ở đây còn có bao nhiêu đệm chăn y phục chưa dùng tới, treo lên cửa sổ. Tiểu Lộ tử ngươi đem giường gỗ và vật dụng của ngươi và Xuân nhi dời đến trong phòng của ta đi.”

Tiểu Lộ tử nghi hoặc: “Đây là vì sao?”

“Chỉ ủy khuất hai người các ngươi, theo ta chen một phòng đi.”

Xuân nhi cả kinh nói: “Như vậy sao được! Chủ tớ khác biệt…”

Tô Tử Mộc cười khổ: “Ta đây coi là cái gì chủ tử, nghiêm túc mà nói ta làm phiền các ngươi, các ngươi nếu không chê, liền chuyển đến đây đi, ba người chúng ta xúm lại cũng ấm áp, được rồi, dùng bình phong cũ ở gian nhà phía tây ngăn cách, ngăn Xuân nhi và hai chúng ta.”

Hai người do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe xong Tô Tử Mộc dặn dò.

Hai thân ảnh nho nhỏ chạy đi, ánh dương quang cũng xuyên thấu qua mái hiên chiếu xuống.

Tuy rằng trời lạnh, nhưng sau giờ ngọ khí trời vẫn rất tốt, Tô Tử Mộc ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh thẳm.

Trong đình viện có hai cây, mặc dù vẫn chỉ có cành cây, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện có vài điểm hơi nhô lên trên nhánh cây, giống như sắp mọc mầm vậy.

Tô Tử Mộc đưa tay vuốt ve.

“Qua không được bao lâu, các ngươi liền lại sẽ cành lá tươi tốt rồi, hy vọng thân thể này của ta có thể trụ được đến lúc đó…”

Nói xong, đột nhiên liền che miệng, vội vã đã vào phòng.