Tô Tử Mộc đã sớm cảm thấy được, ngày hôm nay đau bụng khác với bình thường, bắt đầu từ sáng sớm liền một hồi cách một hồi không gián đoạn, lấy tri thức của y, là thật sự muốn sinh.
Nhưng cho đến giờ, Đỗ Việt vẫn không thấy bóng dáng, trong lòng Tô Tử Mộc không khỏi cũng có chút bồn chồn, lo lắng cho mình có thể chống đỡ đến sinh hạ hài tử hay không.
Không lâu sau khi thái y đến, đau bụng sinh bắt đầu trở nên dày đặc, Tô Tử Mộc nằm ở trên giường, đã đau mồ hôi lạnh nhễ nhại. Thừa dịp đau bụng sinh gián đoạn, vội vàng khiến người mang chút đồ ăn đến bổ sung thể lực, lúc đau bụng sinh, dưới lưỡi lại đè nặng nhân sâm treo lực.
Thế nhưng sờ mạch đập càng thêm suy kiệt, lòng của các thái y cũng là nhấc tới cổ họng, không biết lấy thân thể suy bại của người này, có thể chịu đến lúc mở mười ngón tay không.
“Nếu, nếu không… Nói cho bệ hạ một tiếng đi?” Một người trong đó nói.
Nếu là người thực sự không được, tốt xấu còn có thể gặp mặt một lần…
Những người khác còn không có đáp lại, Tô Tử Mộc liền giùng giằng nói: “Không, không được… Ách a…”
Cung lui đau nhức cuộn trào mãnh liệt kéo tới, ngực cũng buồn bực giống như đè ép một khối đá lớn, khiến Tô Tử Mộc thở không nổi.
Trong thống khổ dày đặc, dường như vĩnh viễn này, Tô Tử Mộc như trước nghị lực kinh người duy trì thanh tỉnh, chết cũng không cho người đi kinh động Bùi Thành Trạch.
Lúc này trong hoàng cung ngọn đèn huy hoàng, người người đều vẻ mặt hưng phấn bận rộn, trên mặt mang vui mừng.
Bùi Thành Trạch cưỡng chế phiền não trong lòng,, cực kỳ miễn cưỡng tham dự ăn uống linh đình, nhưng liên tiếp tiếng chúc mừng, nghe tới trong tai hắn đều thành tiếng ồn ào ầm ĩ.
Xa xa trong Hiên Ngưng cung, đồng dạng cũng là đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng người người vội vã, chỉ là trên mặt của bọn họ chưa từng có nửa điểm vui sướng.
Tô Tử Mộc mở ngón tay coi như thuận lợi, thế nhưng thể lực thật sự là không chịu nổi, trong quá trình đã ngất hai lần, các thái y dựa vào lượng lớn thuốc trân quý, mới cố treo khí.
Một trong hai tiểu thái y mà Đỗ Việt mang theo dạy dỗ tên Dương Phong ấn hồi lâu trên bụng của Tô Tử Mộc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Dương thái y, làm sao vậy?” Một gã thái y khác hỏi.
“Lưu thái y, song thai trong bụng Tô Thị nhân, một thai vị trí tương đối chính, có thể thuận sinh, nhưng một… thai khác là vị trí nằm ngang, thế nào đều không xoay được…”
Lưu thái y nghe vậy trán cũng thấm đầy mồ hôi, thai vị không chính nếu như nói mấy ngày trước đây có thể bắt đầu ghim châm xoa bóp, cái này đều sắp sinh rõ ràng không kịp, hắn ôm hy vọng hỏi: “Đỗ thái y với ghim chân tạo nghệ khá sâu, ngươi lại do hắn một tay chỉ bảo, có thể trong lúc sinh sản chỉnh thai vị?”
“Cái này… Trên lý thuyết là sẽ, nhưng chưa bao giờ thực tiễn qua, thủ pháp kia rất nguy hiểm, hạ thần không dám…”
“A ———— “
Hai người đang nói chuyện, Tô Tử Mộc lại là hét thảm một tiếng.
“Vỡ ối rồi!”
Bùi Thành Trạch bên này, yến tiệc vẫn đang tiếp tục.
Sau khi chúc mừng, bắt đầu rồi đào kép biểu diễn, kế tiếp còn có đố đèn.
Bùi Thành Trạch chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chén rượu trong tay hắn nóng có điểm cầm không được.
Đàn sáo nhã nhạc vang lên, đám vũ nữ tiến lên, vặn vẹo tư thái tuyệt thế, phiên phiên khởi vũ, trên yến tiệc một mảnh tường hòa.
Tô Tử Mộc bên này, đệm chăn bị mồ hôi và máu tươi của y thấm ướt đã đổi hai lần, bên tai của y cũng đã nghe không rõ người bên cạnh nói, chỉ cảm thấy một mảnh ông ông bên tai, trước mắt cũng mờ hồ một mảnh.
“Tô Thị nhân, sản khẩu mở đủ rồi, người dùng sức, dùng sức a!” Thái y rống tê tâm liệt phế.
Tô Tử Mộc nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, lại giống như tâm linh cảm ứng, theo một vòng cung lui mới nhất đến, cao thân thể, tiêu hao hết khí lực cuối cùng.
Tô Tử Mộc gần như lực kiệt, một lần tự nhiên không thể sinh được, thái y bất đắc dĩ, chỉ có thể bất kể hậu quả rót chén thuốc nâng cao tinh thần, đồng thời ghim châm lên huyệt vị, khiến Tô Tử Mộc cố chống tinh thần.
Lại là mấy đợt cung lui, thai nhi đã chuyển xuống rất nhiều, nhưng sắc mặt Tô Tử Mộc đã hôi bại, hít vào nhiều, thở ra ít đi.
“Thị nhân, người lại nỗ lực thêm, tiểu hoàng tử lập tức đi ra, lập tức đi ra!”
Tô Tử Mộc co giật hai cái, cường lực nâng mí mắt nặng nề, theo lại một trận đau bụng sinh kéo dài, nín hơi dùng lực.
Dương Phong cũng đánh bạo, thuận thế đè ép cái bụng.
Thời gian giống như qua hồi lâu, thân thể Tô Tử Mộc triệt để mềm ngã xuống, một tiếng trẻ con khóc nỉ non rốt cục vang lên.
Nhưng người trong phòng sinh vẫn như cũ là đầy mặt mây đen.
Mới sinh một hài tử mà Tô Tử Mộc đã sắp hết hơi, nhưng trong bụng còn có một, hơn nữa còn là nằm ngang.
Lưu thái y nói với Thái y viện lệnh có chức vị cao nhất: “Hạ đại nhân, hài tử thứ hai có nên giữ hay không? Thị nhân cái dạng này, đâu còn sức sinh hạ một thai nhi nữa…”
“Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ, đây chính là hoàng tử đó!”