Tô Tử Mộc bị Đỗ Việt hỏi hơi sửng sốt, một lát sau, mới chậm rãi lắc đầu.
Từ trong lòng Đỗ Việt cẩn thận lấy ra một thứ, đưa cho Tô Tử Mộc nhìn.
Đó là một dây cột tóc màu đen, thêu hoa văn tinh xảo, hai bên còn trĩu xuống ngọc châu, hình như mang theo nhiều lấm tấm màu đen.
“Đây là…”
“Là… di vật người ta yêu để lại”
Ánh mắt của Tô Tử Mộc hơi trừng lớn.
“Cố sự rất khuôn sáo cũ, ta là một thư sinh nghèo túng, hai lần thi hương không trúng, hắn là tiểu thiếu gia nhà có tiền,, đôi ta không môn đăng hộ đối.”
“Tiểu, tiểu thiếu gia?” Tô Tử Mộc kinh ngạc.
“Thế nào, ngươi cảm thấy không thích hợp?”
“Không không không, Đỗ huynh tiếp tục, Đỗ huynh tiếp tục.”
“Sau lại vì gia tộc sinh ý, hắn bị sắp xếp liên hôn, hắn tính tình quật, chết sống không chịu, cho đến nương hắn dùng cái chết uy hiếp, mới bất đắc dĩ chịu gả.”
Đỗ Việt nói, ánh mắt càng thêm thâm thúy, hình như lại lâm vào đoạn hồi ức.
“Hắn giống ngươi, người của Vân tộc, thân nam tử có thể thụ thai, nhưng hắn không muốn sinh dục hậu đại cho người nọ, vài lần cùng phòng xong liền lén uống canh tránh thai, cho đến.. Cho đến một lần, người nọ có việc đi xa nhà, hắn lại có thể hơn nửa đêm leo tường trốn ra, chạy tới nhà của ta, sau đó cường… cùng ta…”
Tô Tử Mộc nghe mí mắt hơi giật, nghĩ thầm vị huynh đài thật là tính tình liệt lá gan cũng khá lớn.
“Nam tử Vân tộc thực sự quá dễ dàng thụ thai, sau đêm đó hắn liền có, lúc đó hắn lôi kéo trượng phu chuốc say hắn trước khi đi, lừa gạt hắn nói đêm đó đã làm một lần, thời gian không khác lắm, nhưng thật ra có thể lừa dối được, thế nhưng… Hắn tính tình rốt cuộc là không kiềm chế được, ước chừng bảy tháng, thân thể hắn khó chịu, tên khốn kia cứng rắn muốn hắn, hắn nhất thời xúc động nói ra sự thật…”
Lòng của Tô Tử Mộc treo lên.
“Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi đó là một thương nhân nhà giàu, người kia kéo hắn ra, cứng rắn muốn hắn phá thai, hắn chết sống không chịu, tìm cách giãy giụa khỏi dây thừng trốn thoát, quay lại tìm ta, ta quyết định cũng không cần cái gì công danh lợi lộc, mang theo hắn chạy trốn, nhưng, thế nhưng… Không chạy rất xa thân thể hắn liền không chịu nổi, khi đó mới hơn bảy tháng, lúc đó ta căn bản không thông y thuật, trước sau không phía sau thôn không nhà trọ, ngay một trong một bùi cỏ ngoài hoang dã, hắn đau một ngày một đêm, ra máu nhuộm bãi cỏ thành màu đỏ, sau cùng, ai cũng không có thể giữ được…”
Đỗ Việt nhìn dây cột tóc trên tay.
“Dây cột tóc này vốn là màu xanh biếc, là bị máu của hắn nhuộm thành màu này…”
Tô Tử Mộc che miệng lại, viền mắt đỏ lên, kinh hãi.
“Ta hận mình kẻ vô tích sự, phụ hắn một tấm chân tình, sau lại liền chịu khổ học y thuật, đó là hy vọng có thể cứu trở về càng nhiều người như vậy.”
Đỗ Việt hút mũi, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mộc.
“Ngươi cùng hắn thực sự rất giống, tuy rằng tính cách khác nhau trời vực, nhưng đều nguyện vì người mình yêu vào nơi nước sôi lửa bỏng, dĩ ta mới liều mạng giúp ngươi, Tử Mộc, lúc đó hắn và ta là từng bước tự đi vào đường cùng, nhưng ngươi không có, ngươi và bệ hạ đều là người có tình, chỉ cần ngươi có thể buông lớp màng ngăn cách trong tim…”
Tô Tử Mộc nhẹ nhàng nức nở.
Cửa chi nha một tiếng mở, Bùi Thành Trạch đi đến, viền mắt hình như cũng có chút hồng.
Đỗ Việt lấy làm kinh hãi, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Tô Tử Mộc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bùi Thành Trạch, nhẹ nhàng mà nói: “Bệ hạ, xin lỗi…”
Bùi Thành Trạch đi tới ôm người vào trong lòng.
“Là trẫm xin lỗi ngươi, tha thứ trẫm…”
Đỗ Việt nhìn hai người, có chút chua xót nở nụ cười, đứng dậy muốn lặng lẽ rời đi, lại bị Bùi Thành Trạch gọi lại.
“Đỗ Việt, chức vị bây giờ của ngươi ở Thái y viện là gì, quan chức mấy phẩm?”
Đỗ Việt có chút khó hiểu: “Hồi bệ hạ, thần hiện giữ y quan, vị từ lục phẩm.”
“Tốt, từ hôm nay thăng ngươi làm phó viện xử, chính tứ phẩm, lập tức chủ yếu phụ trách điều trị Tô Tử Mộc trong thời gian mang thai.”
Đỗ Việt khiếp sợ nhìn Bùi Thành Trạch, Tô Tử Mộc cũng lại càng hoảng sợ.
Không công không trạng, quan chức thẳng nhảy bốn cấp, đơn giản là chưa từng có ai.
“Bệ hạ…” Đỗ Việt có chút không dám nhận.
“Yên tâm đi lĩnh chúc quan của ngươi, trẫm chính là muốn khiến đám lão hủ nịnh nọt trong Thái y viện kia nhìn, dưới sự thống trị của trẫm, muốn là dạng quan như thế nào.”
Tô Tử Mộc suy nghĩ một chút, gật đầu cười với Đỗ Việt.
Một giây kế tiếp, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Bùi Thành Trạch cảm nhận được người trong lòng phản ứng, lập tức hoảng loạn lên: “Làm sao vậy, lại khó chịu? Đỗ Việt, nhanh…”
Tô Tử Mộc khoát tay áo với Đỗ Việt, có chút ngượng ngùng nói: “Bệ hạ, Tử Mộc không sao.”
Nói liền cầm một tay Bùi Thành Trạch đặt lên trên bụng nhô lên của mình.
Bùi Thành Trạch như cũ không có phản ứng gì, vừa muốn hỏi chuyện gì xảy ra, cũng cảm giác được dưới lòng bàn tay khẽ động.
Trái tim của hắn đột nhiên lỡ một nhịp.
“Tử Mộc, lẽ nào, chẳng lẽ là…”
“Bệ hạ, là bọn họ đang chào hỏi người đó.”