Lạc Giữa Đam Mê

Chương 3




Anh chẳng đi lâu.

Đúng vậy, Jefferson không muốn rời cô chút nào. Anh chỉ mong sao cô về khách sạn với anh, anh sẽ dìu cô đến bên giường và sẽ kết thúc thỏa hiệp bằng cái cách mà sẽ làm cho anh được thỏa mãn cơn đau đớn vì thèm muốn cô mấy ngày qua. Nhưng mới nghe qua cũng đủ biết anh muốn gì rồi nên Maura đã làm tiêu tan ngay “âm mưu” của anh chỉ với một từ đơn giản “không”. Vì thế, để cứu cho cái kế hoạch đen tối ấy, anh nghĩ mình có thể dụ dỗ cô để anh đưa cô về nhà thì may ra anh có thể chui vào giường cô.

Khi bước chân vào quán rượu giờ đây đã yên ắng, Michael gật đầu chào anh, rồi quay sang xem tin tức trên tivi. Chỉ còn lại một người khách đang ngồi ở quầy bar và Maura vẫn ngồi đợi anh ở chiếc bàn ấy. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trên bàn lung linh nhảy múa hắt lên gương mặt cô và dường như mờ hẳn trong mái tóc đen dày của cô.

Khao khát dồn nén trong anh chợt bùng lên như lửa. Lập tức, tâm trí anh đầy ắp hình ảnh cô đang khiêu vũ. Nụ cười của cô. Nét kiêu sa nhưng có lúc đầy hoang dại của cô. Những động tác nhịp nhàng của cơ thể cô, đôi chân thon thả nhanh nhẹn và linh hoạt, và anh khao khát cô đến mức tuyệt vọng. Một cảm giác anh chưa bao giờ vướng phải.

“Anh đi nhanh thật”, cô nói khi anh đứng cạnh chiếc bàn.

“Lãng phí thời gian thì có ích gì chứ, phải không?”

“Đúng thế”, cô đồng tình, chui ra khỏi chỗ ngồi và đứng cạnh anh. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên về trang trại của tôi vì Michael còn phải đóng quán, về nhà nghỉ ngơi. Có một ít rượu trong tủ lạnh ở nhà tôi. Nếu anh thích, chúng ta có thể uống mừng vì hợp đồng được ký kết”.

Jefferson bần thần trong phút chốc, đơn giản vì anh không thể tin nổi cô lại đề nghị những điều anh sắp sửa nói ra. Xem ra cô đã đi trước anh một bước và điều bất thường này khiến anh phấn khích lên. Nhưng anh vẫn tự hỏi không biết cô có muốn như anh không? Đơn giản là cô chỉ tử tế mời anh về nhà thôi hay cô cũng như anh đang nóng lòng muốn cả hai được ở riêng với nhau?

Anh sẽ sớm tìm ra câu trả lời thôi.

“Ý hay đấy”. Anh đặt tay lên tấm lưng nhỏ nhắn của cô rồi dìu cô đi. Khi cô cất tiếng chúc Michael ngủ ngon, ông chủ quán bar chỉ vẫy vẫy cái khăn chào tạm biệt h

Khi họ bước ra ngoài. Màn đêm tĩnh mịch. Ngôi làng chìm trong yên lặng. Nhà nhà đều đã tắt đèn, đường sá vắng ngắt. Quang cảnh lặng như tờ làm họ có cảm giác như thế giới đang... nín thở.

Hoặc có thể, Jefferson tự nhủ, từng ấy thời gian anh ở Ireland đủ để mọi người đàn ông đều trở nên kỳ khôi, không loại trừ anh.

Đường về trang trại khá ngắn nhưng Jefferson có cảm giác như dài vô tận. Maura ngồi cạnh anh, hương thơm trên người cô toả ra như đang quấn quanh người anh, chế giễu anh, khuấy động những cảm xúc đã ngủ sâu bấy lâu, khiến thân xác anh như đang bị giày vò.

Đến nơi, anh đỗ xe trên lối đi mà Maura gọi là “đường cái”, và lặng lẽ bước bên cô đến cửa trước. Chẳng ai nói gì bởi vì anh nghĩ có quá nhiều thứ để nói, vì thế biết bắt đầu từ đâu bây giờ?

Ký hợp đồng?

Cởi đồ ra?

Anh biết là anh thích nói câu nào trước, nhưng anh cảm thấy sẽ chẳng dễ dàng nói ra được.

Vào nhà, Maura bật công tắc đèn, họ băng qua các căn phòng vắng lặng rồi đến nhà bếp. Cô thảy chìa khóa lên bàn rồi bước đến tủ lạnh. Ngoảnh mặt ra sau nhìn anh, cô nói “Anh làm ơn lấy hai cái ly ở cái tủ đằng kia được không?”.

“Được chứ”. Jefferson để phong bì đựng hợp đồng lên bàn rồi đi lấy chiếc ly. Chỉ một chốc sau, cô rót vào ly những giọt rượu mát lạnh, màu vàng rơm thêm óng ánh dưới ngọn đèn vàng.

Anh cũng đã từng đặt chân vào căn phòng này, nhưng những lần ấy đều là ban ngày. Gian bếp tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, những vật dụng cổ xưa đươc cô lau chùi trắng bong. Quầy bếp chẳng có gì ngoài mấy hộp trà, bánh, một bình trà. Sàn nhà bằng gỗ cũng đã mòn theo năm tháng nhưng sáng bóng.

“Tôi nghĩ là tôi nên ký vào mớ giấy tờ này trước đã”. Cô nói và Jefferson chuyển sự chú ý sang cô.

“Ý hay đấy. Chúng ta sẽ làm việc trước”.

“Trước? Vậy sau đó là gì nào?”. Đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh khi cô nhìn anh và thân thể anh rơi vào trạng thái kích động như một chú cún bị trói đang cố bứt phá xiềng xích để đến bên bát cơm để quá xa.

“Sau đó,” anh nói, “Chúng ta sẽ uống mừng cho sự thành công trong thương vụ của hai ta”.

Môi cô nở một nụ cười. “Thương vụ à? Dù sao thì từ này cũng hay đấy”.

Cô đón lấy cây bút từ tay anh và ngồi xuống đọc hết hợp đồng. Anh thích cách làm việc của cô. Anh chợt nghĩ đến những người chỉ nghe anh nói là ký ngay vào chỗ anh chỉ. Nhưng Maura thì không làm thế. Cô rất cẩn trọng. Cô sẽ chẳng nghe anh nói mà thích tự mình đọc nó.

Còn gì hấp dẫn hơn một người phụ nữ thông minh không nhỉ?

Cô cắn nhẹ môi dưới khi đọc hợp đồng và trong bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt anh có thể nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường sau lưng anh. Cô cúi đầu nhìn xuống hợp đồng và anh phải nén chặt cảm xúc để không chạm đến cô. Để không đưa tay ra vuốt mái tóc đen óng ả gần anh trong gang tấc. Chẳng mấy chốc nữa đâu, anh tự cam đoan, trở về trạng thái tự chủ vốn luôn là một phần trong con người anh.

Nhưng khi ý nghĩ đó chạy rầm rầm trong tâm trí anh làm anh không thể kìm một nụ cười. Sự tự chủ của anh gần như lặn mất tăm khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Maura. Cô nhẹ nhàng đánh thức cái gì đó từ sâu thẳm trái tim anh. Cái mà anh không nhận thức được nhiều năm qua. Cái mà anh đã không còn cảm nhận được nữa từ khi...

Tiếng sột soạt của ngòi bút chạy trên giấy phá tan không khí yên lặng và kéo anh về với thực tại. Anh nhìn cô đặt bút xuống và cầm tờ hợp đồng đã ký lên.

“Xong rồi”, cô nói.

“Thật vui khi được hợp tác với cô, Maura”.

“Ôi, tôi cá là anh luôn nói điều này với tất cả những ai cho anh thuê đất”.

“Không”, anh nói, đút hợp đồng vào phong bì và đặt nó lên bàn. “Tôi không làm thế với người ta. Nhưng với cô thì khác”.

“Thật vậy ư?”, cô nhấc ly rượu lên, đưa một ly cho anh, rồi nhấp một ngụm.

“Sao tôi lại được ưu ái vậy chứ?”.

“Tôi nghĩ là cô biết lý do đấy”.

“Chắc vậy”, cô có vẻ suy tư, đặt ly rượu xuống để cởi chiếc áo ấm Ireland màu kem ra. Cô kéo nó qua khỏi đầu, lắc lắc lại mái tóc và nhìn anh mỉm cười.

Jefferson như muốn nghẹt thở, vội hớp lấy một ngụm rượu mát lạnh. Tất cả những gì cô mặc đêm nay dưới lớp áo ấm đó là độc một chiếc áo ngực lụa trắng thít chặt vào da thịt, để lộ rõ mồn một đôi núm vú xinh đẹp.

“Chắc là cô lạnh lắm”, anh nói nhỏ như đang thì thầm.

“Một chút thôi”, cô thú nhận. “Mặc dù trong quán bar cũng đủ ấm. Và tôi sẽ thú thật với anh rằng tôi đã nghĩ đến việc có thể chúng ta sẽ quay lại đây tối nay và tôi muốn nhìn thấy ánh mắt trên gương mặt anh khi tôi cởi chiếc áo ấm này ra”.

“Có đáng như vậy không?”, anh hỏi nhằm gỡ bí.

“Vâng, đáng chứ”, cô tiến đến bên anh, vòng tay qua gáy anh và luồn những ngón tay vào mái tóc anh. “Tôi thèm muốn anh đấy, Jefferson”.

Cảm xúc trong anh nhảy vọt lên, anh cảm thấy có gì đó căng cứng dưới chiếc quần anh đang mặc. “Thế à?”.

“Vâng. Tôi nghĩ anh cũng đang thèm muốn tôi lắm đấy”, cô rót thêm và tiến sát đến anh.

“Vâng”, anh bắt chước cô. “Đúng vậy”.

Những ngón tay cô ôm lấy gáy anh đầy cám dỗ và rõ ràng là như thế. Anh bỗng dưng muốn được đôi bàn tay cô vuốt ve khắp người. Anh muốn cảm nhận đôi tay cô sờ soạng thân thể anh và muốn đôi tay mình khám phá da thịt cô.

Anh đặt ly rượu xuống và nhích lại gần cô. Anh ôm chặt cô, ghì cô sát vào anh và cảm nhận được nụ hoa cương cứng của cô ép chặt vào ngực anh khiến anh suýt bật ra tiếng rên rỉ. Anh cố nở một nụ cười, “Cô biết không, hồi tối tôi đã định dụ dỗ cô đấy”.

Cô cười ranh mãnh, “Ồ, quả thật là một điều thú vị phải không? Khi hai chúng ta có cùng âm mưu”.

“Quả thực là thú vị”, anh thì thầm và cúi xuống hôn cô – nụ hôn đầu tiên của một màn mưa hôn. Môi anh quyện vào môi cô, cô khoan khoái hưởng ứng, môi cô hé mở đầy háo hức. Cô cuồng nhiệt đáp trả những nụ hôn của anh, lưỡi họ cuống quít tìm nhau, say đắm hòa thành điệu vũ nồng nhiệt, thổi bùng lên ngọn lửa đam mê cháy bỏng.

Anh choàng tay quanh người cô, siết chặt cô hơn nữa nhưng dường như chưa đủ sát để anh cảm nhận hết làn da cô. Anh muốn cô trần truồng để anh cảm nhận được làn da thô ráp của anh và làn da mượt mà của cô áp vào nhau. Anh muốn thân xác anh và cô gắn chặt vào nhau, muốn cảm nhận được cái ấm áp lan truyền từ cô sang anh.

Và anh muốn ngay bây giờ.

Nhanh như chớp, anh nhấc bổng cô lên, xoay một vòng và đặt cô xuống quầy bếp. Cô kêu lên vì quá bất ngờ xong nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô kẹp hai chân vào hông anh, ép chặt người vào anh, lưỡi cô và anh tìm nhau điên dại, hơi thở họ hòa quyện vào nhau đầy khoái cảm làm căn nhà im ắng và cũ kỹ bỗng tràn ngập âm thanh của đam mê mãnh liệt.

Anh hôn cô rất lâu, lúc là những nụ hôn dài nồng nàn, lúc là nụ hôn ngắn ngủi nhưng dồn dập bỏng cháy. Anh thích nhấm nháp hương vị của cô. Đậm đà hơn bất cứ loại rượu thượng hạng nào, say đắm hơn bất cứ men say nào. Cô là tất cả, là mọi thứ. Thế giới xoay quanh cô, và anh như bị hút vào quỹ đạo của cô bằng một mãnh lực đầy chủ ý khiến anh không sao cưỡng lại được.

Anh giật phăng dây áo ngực cô, kéo nó qua khỏi đầu, rồi quẳng mạnh nó về phía sau. Đôi vú cô lộ ra trước mắt anh, anh hít thật sâu, ngậm lấy nụ hoa, nút nhẹ như ngưỡng mộ vẻ đẹp mà tạo hóa ban cho cô – đôi bầu vú căng mọng hai núm vú hồng đậm, đang căng cứng như chờ đợi.

Jefferson chạm tay vào đôi bầu vú trắng ngần, thở dài khoan khoái trong tiếng thì thầm hưởng ứng của cô. Ngón tay anh mân mê nụ hoa, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô quằn quại vì sung sướng. Anh gục đầu vào ngực cô, lần lượt thưởng thức hương vị của đôi vú cô. Anh dồn hết đam mê lên đầu lưỡi ươn ướt của mình, lướt quanh nụ hoa, rồi ngậm, nút, cắn nhè nhẹ trong tiếng rên đầy nhục cảm của cô như khích lệ anh hãy làm hết những gì anh muốn.

Cô ghì chặt mái tóc anh trong tay, áp đầu anh vào bầu vú cô như thể cô sợ anh dừng lại giữa chừng. Nhưng dừng cuộc chơi giữa chừng không hề có trong kế hoạch. Thực ra, có chết anh cũng không chịu dừng. Lạy trời cho cô đừng có đổi ý và đuổi anh về, nếu không chắc anh chết mất.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào trong đáy mắt xanh mơ màng của cô, đáp trả nụ cười ranh mãnh mà cô đã dành cho anh.“Cởi áo ra nào, Jefferson”, cô nói “Em muốn cảm nhận làn da của anh trong tay em”.

Anh hấp tấp làm theo lời cô, cởi phăng chiếc áo khoác và chiếc áo sơ mi bên trong ra. Anh rên khe khẽ khi hai lòng bàn tay cô miết đôi vai anh rồi chạy dọc xuống sống lưng. Hơi ấm từ đôi tay cô truyền sang da thịt anh, làm cơn ham muốn khoái cảm chạy rần khắp người anh. Cô cào nhẹ lên da anh. Hơi thở gấp gáp, hổn hển và khi hai bàn tay cô trượt xuống cánh tay anh, cả hai rạo rực đến nghẹt thở.

“Giúp em cái này với”, cô bảo anh, giọng thều thào như phải chật vật lắm mới đẩy được hơi qua cổ họng.

“Gì thế?”.

“Cái quần của em, trời ơi!”. Cô vừa nói vừa mở nút, kéo dây kéo xuống. Cô đã đá văng đôi giày đi tự lúc nào. “Giúp em kéo nó ra kẻo em phát điên lên vì anh mất”.

“Được, được”. Đầu óc anh mụ mẫm, quay cuồng. Tất cả những gì anh có thể nghĩ được lúc này là những cái hôn, những cái vuốt ve tiếp theo. Vì thế anh liền giúp cô cởi chiếc quần ra, bế cô xuống khỏi kệ bếp để cô lột chiếc quần jean cùng chiếc quần lót bé xíu ra.

Jefferson choáng ngợp trong phút chốc khi anh nhận thấy chiếc quần lót trơn nhẵn, đơn giản của cô lại gợi cảm hơn bất cứ bộ đồ lót đen có đăng ten nào mà anh từng chiêm ngưỡng. Nhưng rồi giây phút ấy cũng qua nhanh, rồi anh nhìn cô mê mẩn. Làn da trắng ngần, bóng mịn, mềm mại làm anh thèm khát được vuốt ve khắp người cô, khám phá tỉ mỉ từng đường cong quyến rũ, từng đường nét trên cơ thể cô để biết rằng chưa có người đàn ông nào làm điều này như anh cả.

“Đến lượt anh đấy”, cô nói, tay chạm vào chiếc khóa nịt. Cô cười tươi để lộ hai hàm răng trắng, hất mái tóc ra sau vào nhìn thẳng vào mắt anh. Cô mạnh dạn, tự tin và cơn ham muốn thể xác trong anh dâng lên đỉnh điểm. “Em muốn anh kinh khủng, Jefferson, và em không phải là mẫu phụ nữ kiên nhẫn như anh nghĩ đâu”.

“Anh rất vui khi nghe em nói thế", anh thì thầm, bước ra khỏi đống áo quần và đứng trần truồng trước mặt cô. Cảm xúc ùa về, các mạch máu căng lên khiến cái ấy của anh cương cứng lên như chỉ khao khát được gắn vào thân xác cô để thỏa mãn dục vọng. Nhưng anh chợt nảy ra một ý và nói, “Chúng ta lên lầu đi. Lên phòng của em nhé”.

“Lát nữa đi”, cô từ chối lời đề nghị này, chạm vào anh, vòng tay qua cổ anh khi hai chân cô mở rộng ra, cô nhích sát ra mép kệ bếp. “Anh mà không làm ngay bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra thì em không chịu trách nhiệm đâu nhé”.

“Ôi, cô nàng của tôi”, anh nói trong tiếng gừ gừ thích thú và mỉm cười. “Anh biết điều này ngay từ lúc mới gặp em”.

Cô ôm, nựng hai má anh “Thế thì làm đi, hãy thỏa mãn khao khát đi”.

Anh làm.

Cô đã hoàn toàn sẵn sàng, cái cảm giác ấm áp và ươn ướt chỗ kín của cô làm thân xác anh như tan ra ngay khi hai thân thể hòa vào làm một. Chỉ có khả năng kiềm chế cừ khôi của anh mới không làm anh đến đỉnh quá sớm dù anh đang khao khát nó như thể một gã hấp hối van nài được sống thêm vài giây trong đời nữa thôi. Cô ngửa cổ ra sau, phơi chiếc cổ trần xinh xinh để anh hôn lên đấy, môi anh, lưỡi anh mải mê mơn trớn làn da cô đến khi cô run rẩy trong vòng tay anh.

Anh nhấn sâu vào giữa hai chân cô đang vòng ngang hông anh, rồi chuyển động nhịp nhàng mãi không thôi, khi anh bật ra tiếng rên nào là cô liền hòa theo, hai thân thể kết chặt vào nhau, ăn khớp, trượt lên nhau trong vũ điệu tưởng chừng như bất tận.

Chiếc quần lót gợi cảm và hơi thở đê mê gợi dục của cô nuôi dưỡng những hình ảnh ấy trong tâm trí anh và cảm xúc trong thân xác anh. Trước đây anh chưa bao giờ bị phụ nữ làm cho mê muội. Anh không chắc là mình kết thúc ở đâu, cô bắt đầu từ đâu, và bằng sự sáng suốt của mình anh biết là chuyện này không quan trọng.

Quan trọng là giây phút này đây. Giây phút mà tim như ngừng đập, tâm trí như tê dại vì ngây ngất.

Anh ngước mặt lên, nhìn cô say đắm trong khi tay anh lần mò xuống nơi hai cơ thể gắn chặt vào nhau, anh đưa ngón tay chạm vào nơi nhạy cảm nhất ở chỗ kín của cô. Cô thở hổn hển, run rẩy trong tay anh và cô kêu to tên anh trong cơn sung sướng tột cùng.

Và sau đó, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng nhịp đập điên dại của con tim, Jefferson gồng căng người lên, và cuối cùng anh lên đến điểm cực khoái, dâng hiến cho cô một cách trọn vẹn.

Vài giờ sau, Maura nằm trên giường vươn vai uể oải nhưng tràn ngập hạnh phúc. Từng tế bào da thịt cô tràn đầy nhựa sống. Cô thấy hoàn toàn thỏa mãn. Thế nhưng giờ đây, cô nằm đó, chỉ cách bạn tình cô một cái với tay thôi, cô lại bắt đầu thấy cơn ham muốn trỗi dậy.

Cô xoay đầu sang nhìn Jefferson và cười thầm. Anh đã được bù đắp xứng đáng sau bao đau khổ vì chờ đợi rồi.

Ngoài trời, giông tố đang nổi lên. Cô nghe tiếng gió rung giật những tấm kính kèm theo những giọt mưa đầu tiên gõ lộp bộp trên của sổ. Nhưng trong nhà, trong căn phòng ngủ ấm áp dễ chịu của cô chủ nông trại, bên đống gỗ mục đang cháy ở bân lò sưởi, cô nằm trên tấm ga giường thơm ngọt ngào bên người đàn ông đã cho cô những cái vuốt ve mà trước đây cô chưa bao giờ được tận hưởng.

Lập tức cái giọng nói phiền phức kia lại bắt đầu lải nhải. Cẩn thận nào Maura, nó cảnh báo, anh ta chẳng phải loại người chung thủy. Anh ta chẳng ở đây lâu, trên giường mi, hay thậm chí ở Ireland. Anh ta sẽ lên đường bây giờ, vì anh ta đã có cái anh ta cần. Vì thế đừng có ngốc nghếch mà yêu anh ta.

Cô sẽ không trao trái tim mình cho anh. Nhưng cô không thể nào không có cảm xúc với anh.

Anh sẽ trở về, sẽ nhớ đến cô và sẽ không thể nào quên đêm kỳ diệu này.

Có vẻ công bằng, chấp nhận được bởi cô cũng sẽ nhớ anh và nhớ đến đêm này.

“Chắc anh chết mất”, Jefferson thều thào.

Luồng suy nghĩ của cô chững lại trước ánh mắt anh trao cho cô, đôi mắt xanh nhạt của màu hoa cornflower[1] mùa hè. Hàm râu quai nón đổ bóng trên quai hàm góc cạnh của anh, mái tóc đen nhánh dựng ngược lên. Điều này cũng chẳng mấy khó hiểu khi biết họ đã trải qua mấy giờ trước như thế nào.

[1] Một loại cây mọc trong cánh đồng ngô.

Trống ngực Maura đập dồn dập. Một lát nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ bước qua cánh cửa nhà cô, rời xa cô. Nghĩ đến đây, cô bỗng muốn có anh lần nữa. Một lần cuối cùng trước khi anh trở thành một dấu vết dịu dàng và ngọt ngào trong tâm hồn cô.

Cô đặt tay lên bụng anh, từ từ di chuyển lòng bàn tay xuống dưới. Anh gần như không thở nổi khi cô vòng những ngón tay thon dài của mình quanh phần nhạy cảm của anh. Cô cảm nhận nó cứng dần lên, trở lại đầy háo hức và tràn trề sinh lực. “Không đến nỗi chết đâu, em nghĩ vậy”, cô mỉm cười trêu anh. Anh thổi phù một hơi và nói, “Em có thể làm người chết hồi sinh đấy, Maura. Em vừa chứng minh đấy thôi”. Cô cười tít mắt, cảm giác ngây ngất khi quyền lực đàn bà trong cô trỗi dậy. Để biết rằng thật thú vị khi cô có thể làm xiêu lòng một người đàn ông mạnh mẽ. Để biết anh đang nhìn cô đắm đuối, đang chờ đợi cô tiếp tục vuốt ve, làm anh hưng phấn hơn.

Những ngón tay cô rà khắp người anh, âu yếm, cảm nhận từng thớ thịt cứng chắc đến làn da mềm mại đang rung động dưới bàn tay mình. Cô trượt tay mình sâu xuống phía dưới rồi cầm lấy nó, dịu dàng cọ xát, mân mê cho đến khi anh ưỡn hông lên khỏi tấm nệm vì khao khát những cái vuốt ve của cô.

“Em muốn anh chết sao?”, anh cố pha trò.

“Ôi không đâu”, cô trả lời trong khi đổi tư thế ngồi lên người anh. “Em muốn anh sống chứ, Jefferson King. Sống và làm em thỏa mãn”.

Đôi tay anh đặt lên đùi của cô, cô mỉm cười nhìn anh, luồn tay và mái tóc và nâng hai cánh tay lên, để lộ đôi vú trước ánh mắt thèm thuồng của anh.

Tóc cô rũ xuống vai rối bời, hai núm vú lấp ló sau lớp tóc đen tuyền. Và khi mắt anh khép lại đê mê, cô biết anh đã thuộc về cô. Cô ngồi chống hai đầu gối xuống nệm, nhìn xuống anh như thể anh đã bị cô khuất phục.

Anh vươn tay về phía cô, hau háu sờ soạng toàn thân cô và cô kêu rên đầy thích thú. Nhưng cô muốn nhiều hơn nữa. Cô muốn có anh thêm một lần nữa. Cô muốn cưỡi lên người anh và nhìn vào đáy mắt anh để biết dù đi bất cứ nơi đâu, hình ảnh hai người bên nhau lúc này sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí anh. Mãi mãi trong trái tim anh.

Cô cầm lấy vật dài cương cứng của anh trong tay. Đưa nó đến chỗ kín ẩm ướt của cô và cọ xát vào nhau đến khi cả hai ham muốn tột độ. Cuối cùng, cô từ từ ngồi thấp xuống, một cảm giác âm ấm bao trùm lên anh, cảm nhận nó đang nhích từng inch[2] một trong cô với một cảm giác lâng lâng.

[2] Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở Anh, Mỹ (bằng 2,54 cm) (ND).

Maura rên lên khe khẽ khi anh đẩy vào thật sâu, và khi cả hai dính chặt vào nhau, đã vào sâu hết mức, cô bắt đầu chuyển động. Cưỡi lên anh, người cô nhấp nhô trên anh lúc chậm rãi nhẹ nhàng, lúc cuồng loạn. Cô ngoáy tròn mông rồi trườn về phía trước để anh có thể ôm ấp, vân vê hai bầu vú cô, và kéo nhẹ hai núm vú đang cương lên vì sung sướng.

Ánh mắt cô và anh không rời nhau, cô vẫn tiếp tục chuyển động, không mệt mỏi, không ngưng nghỉ, như nói với anh rằng thân xác anh đã thuộc về cô. Và khi giây phút tuyệt vời cả hai mong chờ ập đến làm thân thể cô sung sướng ngây ngất như bùng nổ, cô gọi to tên anh. Khi cô cảm nhận anh xuất tinh và nghe anh gào tên cô, cô biết tiếng vọng của nó sẽ theo cô suốt cuộc đời.

Ánh sáng mờ nhạt của một ngày ảm đạm len qua tấm màn trắng treo trên cửa sổ và Jefferson biết rằng đêm đã tàn. Maura cuộn sát vào người anh, một chân gác lên chân anh, tay vòng qua ngực anh. Hơi thở cô phả lên làn da anh và anh hít thật sâu mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô.

Anh đã không ngủ, nếu anh nhớ không lầm thì chưa bao giờ anh tỉnh táo như lúc này. Anh đã làm tình hàng giờ với một phụ nữ Ireland cuồng nhiệt. Và khi cô kiệt sức chìm vào giấc ngủ, anh thao thức ngắm nhìn cô.

Anh không còn thời gian ở đây nữa và tự bảo lòng đó là điều tốt. Anh đã có khoảng thời gian thoải mái ở Ireland. Ở căn nhà này. Với người phụ nữ này. Anh đã có những ngày quấn quýt bên cô. Tranh cãi với cô. Ngắm cô cười.

Và điều đó nằm ngoài dự định của anh.

Jefferson không muốn quan tâm đến cô. Không muốn đi vào con đường đó lần nào nữa. Bằng mọi giá anh sẽ phải kiểm soát bản thân để không phải chịu đau đớn như anh đã từng.

Rất thận trọng, anh rón rén chui ra khỏi giường, anh mỉm cười khi Maura rúc người sâu vào dưới tấm chăn may thủ công mà cả hai đã đắp chung suốt đêm. Cô lầm rầm gì đó anh chẳng thể nào hiểu nổi, rồi kéo tấm chăn trùm đầu kín mít.

Đêm qua, khi lên lầu anh và cô không quên thu nhặt và mang theo đống áo quần bị vứt lăn lóc trên sàn. Jefferson lấy quần và áo sơ mi của anh đang vắt trên chiếc ghế chạm trổ hoa văn, mặc vào. Khi anh đã mặc áo quần chỉnh tề và cảm thấy bình tĩnh hơn. Anh cảm thấy cuộc sống của anh đã trở về đúng nơi nó phải ở và biết rằng đó là điều tốt nhất cho cả hai.

Một đêm tuyệt diệu với một phụ nữ hấp dẫn cũng sẽ chẳng thể nào thay đổi cuộc đời anh. Anh vẫn là anh và anh không thuộc về Ireland, bất chấp những ý nghĩ trong đầu anh đang ra sức cám dỗ anh. Hơn nữa, chẳng ai nói lời nào về chuyện kéo dài mối quan hệ. Anh cố ý tránh nói ra, thậm chí tránh không nghĩ đến từ ấy. Anh chỉ vui chơi với Maura mà thôi. Không có gì phức tạp cả. Tốt nhất là dừng lại ở đây.

“Anh chuẩn bị đi đấy à?”, giọng cô nghẹt nghẹt ngái ngủ, đầu vẫn giấu dưới lớp chăn.

“Ừ”, anh nói, “Anh phải quay về làm việc thôi. Anh đã đi lâu hơn dự định rồi. Và bây giờ thì hợp đồng cũng đã xong, cũng không còn lý do gì để ở lại thêm nữa”.

“À, vâng, cái hợp đồng”.

Cô kéo tấm chăn xuống, đôi mắt xanh thẳm còn ngái ngủ dán vào anh. Bất giác anh sợ hãi, sợ cô bảo anh ở lại. Anh cầu mong cho cô đừng thốt lên những lời đó bởi chẳng cần thuyết phục lâu, anh sẽ nghe theo và điều đó sẽ làm kéo dài thời gian, làm vướng víu anh thôi. Và làm cho vấn đề trở nên phức tạp cho cả hai.

Nhưng cô đã làm cho anh ngạc nhiên lần nữa.

Vén mái tóc đang phủ lên mặt, cô gật đầu rồi ngồi dậy, để tấm chăn rơi xuống quanh eo. Môi anh khô khốc, toàn thân anh rung động, anh phải cưỡng lại ham muốn để không phải mất kiểm soát lần nữa. Cô khỏa thân hoàn toàn tự nhiên, thoải mái, cô chui ra khỏi giường, đi thẳng đến bên anh, kiễng chân lên. Vòng hai tay ra sau cổ anh, trao cho anh một nụ hôn dài, ngọt ngào rồi ngước mắt nhìn anh. “Tạm biệt, Jefferson King. Thượng lộ bình an”.

Tay anh vẫn còn đặt hai bên eo trần của cô, ngón tay anh như bỏng rát vì sức nóng từ thân thể cô. Đối với đàn ông thì không gì thú vị hơn là được da thịt ấm áp của một phụ nữ trần truồng ép chặt lên người khiến họ không thể không nghĩ đến một ngày dài lê thê lăn lộn trên giường với cô nàng của mình.

Cô mỉm cười, anh hỏi, “Chỉ có thế thôi à? Không nói “Hãy ở lại với em” sao?”

Cô lắc đầu, đưa ngón tay lên mân mê bờ môi anh, rồi lùi lại. “Có ích gì khi nói ra điều đó không? Chúng ta chẳng phải trẻ con. Chúng ta thèm muốn và chúng ta đã có. Một đêm tuyệt vời. Hãy giữ lấy những hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng này”.

Rõ ràng anh đã lo việc không đâu. Cô chẳng có ý định van xin anh ở lại. Cũng chẳng khóc hay nói cô sẽ nhớ anh đến chừng nào hay hỏi anh khi nào trở lại. Những điều anh lo lắng đã không xảy ra.

Thế thì tại sao anh lại thấy buồn bực?

“Em sẽ tiễn anh, được chứ”. Cô bước lại tủ áo quần, lấy chiếc áo choàng bông màu xanh lục sậm, chui người vào. Thân hình cô giờ đã bị che kín mít nhưng hình ảnh tấm thân ấy đã khắc sâu trong tâm trí anh. Dù thế nào anh cũng không thể quên được những gì anh vừa khám phá.

“Em không phải đi xuống cầu thang tiễn anh đâu”.

“Ồ”, cô nói khi ra đến đầu cầu thang. Rồi cô bước xuống các bậc thang. “Không phải vì anh đâu. Em đi pha cà phê rồi còn làm việc nữa”.

Hai hàng lông mày anh nhướng lên ngạc nhiên quá đỗi. Một kiểu từ biệt mới trìu mến làm sao.

Việc anh ra đi chỉ là chuyện vặt vãnh không hơn không kém. Cô đang quay về với cuộc sống thường nhật của mình và anh cũng thế, anh tự nhắc nhở mình. Vì vậy, sao phải nổi cáu chứ?

Cô mở cửa trước và giữ cánh cửa để anh bước ra. Cô mỉm cười, vươn tay về phía anh và vuốt nhẹ má anh, “Lên đường may mắn, Jefferson”.

“Ừ”, anh bước ra hàng hiên, ngọn gió Ireland rít bên tai. “Bảo trọng nhé, Maura”.

“Ồ, em lúc nào cũng tự lo cho mình mà”, cô nói. “Còn anh cũng vậy, cũng đừng lo gì về đoàn làm phim. Tất cả sẽ sẵn sàng khi họ đến đây”.

“Tốt”.

“Được rồi, anh đi đi”, cô mỉm cười lần cuối cùng với anh rồi đóng cửa lại, để lại anh bên ngoài. Anh không còn lựa chọn nào khác là đi về phía chiếc xe đang đậu rồi lên đường.

Quay lưng về phía chiếc cửa đang đóng chặt, Maura vòng hai cánh tay trước bụng, siết thật chặt. Sau khi thở đều trở lại, cô nghe tiếng xe khởi động, cô nép sát vào chiếc cửa sổ gần nhất để có thể thoáng nhìn thấy bóng anh.

Anh lái xe ra đường cái, và mất hút trong chốc lát, như thể anh chưa từng đến đây. Ngay cả tiếng máy xe cũng không còn, chỉ còn lại tiếng gió thổi.

“Tốt rồi”, cô nói thì thầm, lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. “Đây là cách tốt nhất, mi biết mà, cô gái. Trao trái tim cho anh ta đâu có ích gì ngoài việc làm vướng víu bước chân anh trở về nơi anh thuộc về nó”.

Cô hoàn toàn không phải người phụ nữ đầu tiên ngốc nghếch đặt tình cảm không đúng chỗ. Và chắc chắn cô cũng chẳng phải là người cuối cùng.

“Chẳng sao cả, dù sao anh ta cũng đi rồi”. Cô băng qua căn nhà vắng ngắt, tiến thẳngnhà bếp và pha một ấm trà buổi sáng. Tốt nhất là quay về với cuộc sống của cô. Cuộc sống mà cô biết. Những con thú, đất đai và cả thế giới mà cô thuộc về. “Mi sẽ quên anh ta thôi”. Cô tự hứa với lòng một cách chắc chắn. “Sẽ không lâu đâu”.