Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 4




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“VIRUS? Cậu nói VIRUS xâm nhập Kinh?”

Đầu kia điện thoại, âm lượng đội trưởng Trần cất cao, trong giọng nói tràn đầy sự nghiêm nghị, Đinh Tấn còn nghe được tiếng ghế ngã xuống, không cần đoán cũng biết tin tức anh báo cáo đã khiến anh ta kinh hãi.

“Đang nghi ngờ thôi.” Đinh Tấn nhìn đỉnh núi bên kia đường huyện, “Nhưng cơ bản thì có thể xác định.”

Anh thuật lại đơn giản chuyện tối qua một lần, cuối cùng nói: “Bọn chúng còn có người tiếp ứng.”

Đội trưởng Trần không hề nghi ngờ khả năng phán đoán của Đinh Tấn, anh có kinh nghiệm đối kháng phong phú với VIRUS, lời anh nói sẽ đúng tám chín phần.

“Chuyện này tôi sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên.” Đội trưởng Trần trầm ngâm một lát, “Cậu cảm thấy con tin có vấn đề không?”

Đinh Tấn đến bên cạnh sân thượng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Châu Dật đang đứng trước nhà thờ Hồi giáo, ngửa đầu đánh giá kiến trúc mái vòm, cô quay đầu, ánh mắt hai người bắt gặp nhau.

“Trước mắt thì không phát hiện.” Anh thu hồi ánh mắt, đáp.

Đội trưởng Trần ở đầu kia dặn dò: “Thân phận của cô ta vẫn cần điều tra, cậu cứ theo sát trước, về tới thành phố tôi sẽ cho người đi tiếp ứng cậu.”

“Vâng.”

Đội trưởng Trần biết Đinh Tấn có chừng mực, cuối cùng chỉ nhắc nhở hai câu rồi sảng khoái cúp máy.

Đinh Tấn nhìn ma trát đối diện, hồi tưởng lại tình cảnh giao đấu với những tên Stan hôm qua.

Chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nếu không phải trước đây anh từng huấn luyện dã ngoại, nắm rõ địa hình nơi này trong lòng bàn tay, tối qua một mình anh đối phó với vài người của đối phương thì khó mà trên cơ. Anh đấu phục kích với chúng, khiến thể lực chúng hao hết hơn nửa, cuối cùng dựa vào một lần giao chiến trực tiếp, dùng dao đoạt được một khẩu súng của đối phương, còn khiến hai trong số chúng bị thương.

Anh vốn định bắt sống một gã về làm tù binh, nhưng anh không ngờ bọn chúng còn có tiếp ứng. Hai gã Stan gia nhập sau không liều chết chiến đấu với anh, chỉ muốn đưa đồng bọn bị thương đi.

Đinh Tấn không phải người ham chiến, anh biết thế cục đang bất lợi với mình, cũng hiểu đạo lý cá chết lưới rách.

Nếu Châu Dật đặc biệt với bọn chúng, vậy chắc chắn bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Trong lúc Đinh Tấn đang trầm tư, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Châu Dật xách theo làn váy chầm chậm bước lên bậc thang, cũng ra ban công.

Cô đón nhận ánh mắt Đinh Tấn, đi đến bên cạnh anh, sau đó đưa tay ra: “Điện thoại của tôi bị đám người kia lấy rồi, mượn của anh một lát.”

Đinh Tấn cụp mắt nhìn bàn tay đưa ra của cô, đưa điện thoại mà không hề do dự.

Châu Dật nhận lấy, lại nheo mắt nhìn anh: “Bây giờ tôi là người có hiềm nghi sao?”

“Đúng vậy.”

Châu Dật nghẹn họng, không vui liếc anh vài cái, nhưng vì anh đã cứu cô nên không tiện tức giận.

Cô cầm điện thoại sang bên kia ban công, đưa lưng lại với anh, cúi đầu mở khóa, gần nhất anh có một cuộc gọi không hiển thị dãy số, thần thần bí bí.

Châu Dật bấm vài số, chưa đến hai giây đã thông: “Alo?”

“Là em.” Châu Dật lên tiếng.

Đầu kia điện thoại im lặng một giây sau đó phát ra tiếng gầm rú: “Bà cô của tôi ơi, sao em lại thế này chứ, từ hôm qua đến giờ không cách nào liên hệ được, chơi sung sướng quá rồi phải không!”

Châu Dật đưa điện thoại ra xa, chờ cô ấy rống xong mới trả lời: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mất điện thoại rồi.”

“Hả? Chuyện gì ngoài ý muốn? Có nghiêm trọng không?”

Chuyện bị bắt cóc này đâu chỉ nghiêm trọng, có thể nói là khủng bố.

Châu Dật cũng không tính nói thật, nếu Lục Mỹ Mỹ biết hôm qua cô bị người ta bắt cóc, trong lúc hoảng loạn nhất định sẽ nói cho Châu Chấn Quốc. Cô không muốn làm lớn chuyện, vốn dĩ bây giờ trong mắt người nhà họ Châu cô đã là đứa hay gây chuyện rồi.

“Không có gì, không cẩn thận làm mất mà thôi.”

Lục Mỹ Mỹ nghe ngữ điệu bình tĩnh của cô, dường như không phải chuyện lớn, thở phào nhẹ nhõm nói: “Em đúng là sơ ý, suýt nữa hù chết chị rồi, chị còn tưởng em bị bắt cóc luôn rồi đấy.”

Chậc, bị cô ấy đoán đúng rồi.

“Đừng nhiều lời nữa, đặt vé máy bay về cho em đi.”

“Hả, em mới đi được mấy ngày đã về rồi? Không phải nói Vực Thành rất lớn, mười ngày nửa tháng cũng đi không xong sao.”

Trải qua chuyện này, Châu Dật đâu còn tâm tình gì nữa mà du lịch: “Mệt quá, không muốn chơi nữa.”

Lục Mỹ Mỹ ậm ừ: “Chuyện bên này chưa xử lý xong đâu.”

Châu Dật nhíu mày, giọng lành lạnh: “Lý Phỉ Nhiên còn chưa chịu bỏ qua?”

“Ừ, ngày nào cũng tới phòng tranh, hùng hổ nói muốn gặp em.” Lục Mỹ Mỹ u sầu, thở dài, “Bây giờ người bên ngoài bị cô ta kích động, ai cũng nói em là kẻ thứ ba, hồ ly tinh.”

“Ha.” Châu Dật cười lạnh.

Lục Mỹ Mỹ trêu: “Không thì chị nói thật ra em là người đồng tính được không, dù sao trước đây trên mạng cũng có tin đồn nói em vậy rồi, còn là Top.”

Châu Dật bật cười: “Cũng hay.”

“Thôi bỏ đi, lỡ ngày nào đó em ‘thẳng’ lại, mất công giải thích lần nữa.” Lục Mỹ Mỹ hứng thú buôn chuyện, “Có phải Vực Thành toàn mấy anh giai ngon nghẻ không, đã gặp đàn ông thuần Vực Thành, cái kiểu người đầy hormone chưa?”

Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Châu Dật nhìn sang bên kia theo bản năng, lúc này mới phát hiện không biết anh đi đâu rồi.

“Đừng động dục, đặt vé cho em đi.” Châu Dật lạnh nhạt chen ngang ảo tưởng của cô ấy.

“Muốn về thật à? Không chơi cho đã luôn, dù gì thì cũng chờ thời gian sóng gió này qua đã.”

“Không được.”

Lục Mỹ Mỹ tôn trọng ý muốn của cô: “Được rồi, chị đặt cho em, đây là số điện thoại tạm thời của em sao?”

“Không phải, mượn.”

Lục Mỹ Mỹ lưu loát nói: “Em đi mua một cái điện thoại với sim trước đi, đến lúc đó chị gửi thông tin chuyến bay cho em.”

Châu Dật nhờ cô ấy nhắc nhở mới chợt nhớ lại một chuyện, sau đó mím môi.

“Túi xách của em cũng mất rồi.” Cô nói.

“Cái gì?” Lục Mỹ Mỹ hỏi cô, “Thẻ căn cước ở bên trong?”

Châu Dật im lặng không nói.

Lục Mỹ Mỹ muốn phát điên: “Chị phải nói với em thế nào đây, mất thẻ căn cước rồi thì sao về được?”

Châu Dật cũng bực bội, từ sau khi bị bắt cóc, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác, đáng lẽ ban đầu không nên đến đây giải sầu, đúng là ngột ngạt.

“Vậy thì…” Dù sao Lục Mỹ Mỹ cũng là trợ lý đắc lực, cô ấy nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, “Em đến đồn công an địa phương hỏi thử xem, có thể xin giấy gì đó hoặc làm lại thẻ căn cước được không.”

Có vấn đề tìm cảnh sát, Châu Dật nghĩ, đúng là trùng hợp.

“Nhưng ở Vực Thành mà không có thẻ căn cước thì khá là gay đấy.” Lục Mỹ Mỹ sợ một mình Châu Dật xử lý không ổn, nghĩ kĩ một lát rồi nói, “Nếu không chị bay đến tìm em.”

Châu Dật hiểu tấm lòng của cô ấy, chuyện ở Ngư Hải đã đủ làm cô ấy lo lắng, việc đến nước này cô cũng không muốn khiến cô ấy vất vả đường xa bay tới một chuyến nữa.

“Không cần, em sẽ tự lo liệu được.”

“Đúng rồi, mất túi xách em cũng không có tiền.”

Châu Dật nhắm mắt: “Trong vali ở khách sạn còn một cái thẻ.”

“Em xác định không cần chị đến?” Lục Mỹ Mỹ không yên tâm.

“Dạ.”

Phía sau có động tĩnh, Châu Dật quay đầu lại, thấy một gương mặt đàn ông dân tộc Bốc, anh ta cười gật đầu với cô.

“Không nói nữa, có gì em gọi lại sau.”

“Từ từ đã.” Lục Mỹ Mỹ vội vàng gọi lại, “Chị liên hệ với em bằng cách nào, gọi số này à?”

Châu Dật xoa thái dương: “Cứ gọi vào số này đi.”

Cúp điện thoại của Lục Mỹ Mỹ, Châu Dật do dự chốc lát, gọi một số khác, màn hình hiển thị dãy số thuộc khu vực Ca Mục Nhĩ.

Quả nhiên, số không khả dụng.

Thật ra nửa năm trước Châu Dật đã từng gọi điện thoại cho anh ta, khi đó cô bị gài bẫy sao chép tranh, khắp nơi công khai lên án nhục mạ. Trong lúc cô độc bất lực, cô không nhịn được mà gọi cho anh ta, kết quả giống hệt hôm nay, số không khả dụng.

Những lúc cô mệt mỏi cần an ủi nhất anh ta đều biến mất, hồi nhỏ như thế, sau khi lớn lên cũng như vậy.

Rốt cuộc anh ta đi đâu, quanh năm suốt tháng không lộ mặt, cô bị bắt cóc có liên quan đến anh ta không? Anh ta gửi cho cô một tấm bản đồ với dụng ý gì?

Trong lòng Châu Dật có một đống câu hỏi, nhưng lại không tìm thấy người để hỏi, cô kiềm chế cảm xúc bực bội kích động, chửi nhỏ vài câu thô tục.

Xoay người, người đàn ông dân tộc Bốc vừa rồi chào hỏi cô đang ở trong phòng phơi phơi nho, cô đứng ở cửa nhìn một lát, do dự không biết nên mở miệng thế nào.

“Anh là Ngải Ni?” Châu Dật hỏi thử.

Ngải Ni quay đầu lại, cười đáp: “Là tôi, chào cô nha.”

Tuy tiếng Đông của anh ta vẫn nặng khẩu âm địa phương, nhưng nói suôn sẻ trôi chảy hơn A Mễ Nhĩ Na nhiều.

Ngải Ni chủ động đáp lời: “Nghe đội trưởng Đinh nói, cô là du khách, lạc đường?”

Châu Dật im lặng xem như đồng ý.

“Cô đi một mình?”

Châu Dật gật đầu.

“Hừm, thế thì nguy hiểm lắm.”

Châu Dật nhìn anh ta.

Ngải Ni treo một chuỗi nho lên giá, quay đầu thân thiện cười nói: “Vực Thành chúng tôi có sói hoang đấy.”

Châu Dật cúi đầu, thấy trên nền có một sọt nho đã rửa sạch: “Cần hỗ trợ không?”

Ngải Ni đưa một chùm nho cho cô: “Này, cô làm thử xem.”

Châu Dật treo quả nho lên theo cách nãy giờ quan sát: “Như vậy?”

“Đúng rồi.”

Châu Dật cúi người lấy thêm chùm nho: “Phơi như vậy phải bao lâu mới khô?”

Ngải Ni chỉ bên ngoài phòng phơi: “Với thời tiết như bây giờ, mười lăm ngày.”

Châu Dật gật đầu.

Phía dưới có người dùng tiếng Bốc nói vọng lên, Ngải Ni ra cửa đáp hai câu, sau đó quay lại nói: “Tôi đi nha, xuống dọn nho.”

Châu Dật nhìn số nho còn dư lại nửa sọt, xắn tay áo tính treo lên giúp.

Giá treo rất cao, gắn trực tiếp vào nóc phòng phơi, cái giá gần nền thì đã treo đầy. Trước giá treo bày một chiếc ghế dài, chân ghế cao xêm xêm cô.

Châu Dật xách nửa sọt nho bỏ lên trên ghế, sau đó dẫm thanh ngang của ghế trèo lên. Cô cẩn thận đứng lên, nhìn xuống dưới, lúc ở dưới không cảm thấy, bây giờ nhìn mới thấy rất cao.

Đinh Tấn dọn hai sọt nho xong, đi lên thì thấy cô đang đứng trên ghế phơi khô nho, bước từng bước một rất cẩn thận, trong cái sọt ghế trên chỉ còn sót lại một ít quả nho bị rơi ra.

Anh để hai cái sọt xuống đất, lúc đứng thẳng người dậy thì thấy Châu Dật đang cúi đầu nhìn anh.

“Xuống đi, còn lại để tôi làm.”

Châu Dật nhìn mặt đất: “Ừ.”

Cô từ từ ngồi xổm xuống, đang do dự nên bước chân nào trước, xuống chính diện hay quay người rồi xuống, lúc trèo lên thấy đơn giản, muốn xuống mới phát hiện không dễ lắm, huống gì cô mặc váy, không quá tiện.

Đinh Tấn thấy được sự chần chừ của cô, dẫm lên thanh ngang, chủ động vươn tay với cô.

Châu Dật nhìn anh, đặt tay vào, Đinh Tấn đỡ cô xuống ghế.

“Cảm ơn.” Châu Dật sửa lại làn váy, sau đó chỉ chiếc điện thoại cô đặt trên ghế, “Trả anh.”

Đinh Tấn để một sọt nho lên ghế, sau đó nhanh nhẹn trèo lên, thuần thục treo nho.

Châu Dật ở một bên ăn không ngồi rồi, nhìn từng chùm nho màu vàng xanh, thuận miệng hỏi: “Nho này là giống gì?”

“Không hạt.”

“Ồ.” Châu Dật nhặt hai quả bị rơi ra trong sọt nếm thử.

“Ngọt không?”

Châu Dật ngẩng đầu, phát hiện Đinh Tấn đang nhìn cô.

“Có.”

Nho Mạc Ấp, có thể không ngọt sao.

Châu Dật phát hiện hình như Đinh Tấn vừa cười, cảm thấy hiếm lạ: “Anh là người Vực Thành?”

“Cũng xem là thế.”

Đáp án kiểu gì vậy?

Châu Dật hỏi anh vài lần đều không được đáp án mong muốn, chắc là bệnh nghề nghiệp, quen vòng vo hoặc dứt khoát không đáp, cô đã từ bỏ việc hỏi được điều gì giá trị từ miệng anh.

Đang là giữa trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, mảnh đất Mạc Ấp trở thành một cái giá nướng khổng lồ, người trên đó giống như thịt viên bị nướng, xèo xèo chảy mỡ.

Ở trên sân thượng một thời gian, mặt Châu Dật vì nóng mà đỏ bừng, nhưng cô không ra mồ hôi, cái nóng ở Mạc Ấp không giống cái nóng ẩm ở phương nam, mà là nóng khô.

Đinh Tấn nhảy xuống ghế, xách một chùm nho cho cô: “Thấy nóng thì có thể ra sân ngồi.”

Châu Dật cầm chùm nho xuống lầu, Đinh Tấn nhìn thấy cô đi mới cầm chiếc điện thoại trên ghế.

Anh mở ra, lịch sử gọi điện chỉ có một dãy số ở Ngư Hải.