Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 17




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Một tiếng sau Đinh Tấn quay về. Anh vừa đỗ xe xong, Nhiệt Hắc chạy đến.

“Thế nào rồi ạ?”

Đinh Tấn lắc đầu. Lúc anh đến sơn trang nho thì đoàn giao lưu đã đi, không thể kiểm chứng.

Mọi chuyện càng lúc càng rắc rối, Nhiệt Hắc hỏi: “Vậy tiếp theo làm gì đây?”

Đinh Tấn khá bình tĩnh: “Cứ đưa Châu Dật đến Cổ Mộc Lí Nhĩ trước. Cô ta đâu rồi?”

Nhiệt Hắc nghiêng người chỉ vào trong sân: “Ở đằng kia.”

Đinh Tấn nhìn sang. Châu Dật đang nói cười với Trần Hoài Cảnh, hình như chuyện trò rất vui vẻ.

“Đội trưởng Đinh.” Tứ Mã gọi, sau đó nhìn sang Châu Dật, dường như cố ý gọi cho cô nghe.

Quả nhiên Châu Dật nghe tiếng nhìn ra ngoài cửa.

Trần Hoài Cảnh cũng nhìn theo, tay bắt đầu thấy đau.

Đinh Tấn vào sân, trực tiếp đến chỗ Châu Dật. Anh vừa đến gần sạp hóng gió, người đầu tiên chào hỏi anh không phải Châu Dật mà là Trần Hoài Cảnh.

“Anh vệ sĩ về rồi, vất vả, vất vả quá. Mặt trời lên rồi, chắc bên ngoài nóng lắm nhỉ?” Trần Hoài Cảnh cười lấy lòng, nịnh hót là sở trường của anh ta.

Vệ sĩ? Đinh Tấn nhìn Châu Dật, đôi mắt cô bình thản, thậm chí có phần chế nhạo.

Cô cũng hay thật, đầu tiên là cảnh sát, giờ là vệ sĩ. Thân phận của anh bị cô nói loạn tùng phèo hết lên.

“Đi thôi.” Đinh Tấn không nhiều lời.

Châu Dật hỏi theo bản năng: “Đi đâu?”

Đinh Tấn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải cô muốn đến Cổ Mộc Lí Nhĩ sao? Cô Châu.”

Không biết đùa gì cả, Châu Dật đứng lên phủi nhẹ làn váy.

“Cổ Mộc Lí Nhĩ?” Trần Hoài Cảnh cũng đứng bật dậy, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn xoa tay nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng định đến thành Cổ. Gặp nhau âu cũng do duyên, hay chúng ta đi chung xe luôn?”

Đinh Tấn không cần suy xét: “Không tiện đường.”

“Hả? Đều đến thành Cổ mà, gì mà không tiện đường. Tốt xấu gì cũng có người làm bạn…”

Trần Hoài Cảnh không hiểu ra sao, vừa thấy ánh mắt sắc bén của Đinh Tấn thì lúng túng. Dù gì anh ta cũng từng lăn lộn đánh nhau, nhưng người đàn ông trước mặt hoàn toàn không giống đám con cháu nhà giàu. Họ chơi tiền quyền, còn người đàn ông này chơi sinh tử.

Anh không phải con mèo sống trong nhung lụa, mà là hổ dữ lộ răng nanh.

Đôi mắt Trần Hoài Cảnh không chỉ biết phân biệt thật giả, cũng biết nhìn người.

Châu Dật thấy Trần Hoài Cảnh sợ Đinh Tấn như vậy thì buồn cười. Trước khi đi cô khách sáo hai câu với anh ta: “Sau này đến Đại Đô, có cơ hội sẽ tới tiệm của anh xem thử.”

“Chắc chắn rồi chắc chắn rồi.” Trần Hoài Cảnh xem xét Đinh Tấn, nói với Châu Dật: “Không chừng ngày mai chúng ta gặp nhau ở Cổ Mộc Lí Nhĩ đó.”

Đinh Tấn mặc kệ họ hẹn nhau cái gì, chờ nói xong thì dẫn Châu Dật ra ngoài cửa.

Trần Hoài Cảnh đứng một mình tại chỗ, lầu bầu: “Vệ sĩ thời nay ngang ngược vậy à?”

“Chị Châu Dật.”

Châu Dật vừa đi tới cửa đã bị người ta gọi lại. Cô quay đầu nhìn, là cô gái hay cãi nhau với Trần Hoài Cảnh.

Đinh Tấn chờ bên cạnh. Chỉ một đêm, số người cô kết bạn không ít.

“Chị phải đi rồi à?” Lan Hề Chi đến bên cạnh cô.

“Ừ.”

Lan Hề Chi hơi tiếc nuối: “Nhanh vậy sao ạ?”

Cô ấy còn nhỏ, tâm tư tình cảm viết hết lên mặt. Hai ngày qua cô ấy là người không có lòng dạ, đối xử chân thành với Châu Dật nhất.

“Bao giờ chị lại tổ chức triển lãm tranh, lúc đấy em đi xem được không?”

Châu Dật cười đáp: “Đương nhiên được rồi.”

Lan Hề Chi tạm biệt Châu Dật xong, liếc mắt thấy Trần Hoài Cảnh đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa, không biết lại đang nghĩ xấu gì.

Cô ấy bĩu môi đi qua: “Này, nhìn chị Châu Dật hả?”

Trần Hoài Cảnh đang dự tính tiếp theo nên đi thế nào, đột nhiên suy nghĩ bị cắt đứt. Anh ta “chậc” một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô nàng dính người, bất mãn: “Tôi nhìn cô ấy thì liên quan gì đến cô? Chị Châu Dật chị Châu Dật, cô biết cô ấy là ai không mà cứ gọi chị, chắc gì người ta đã thích.”

Hai người họ trời sinh nhìn nhau không hợp mắt, chỉ cần mở miệng nói chuyện sẽ cãi nhau.

Lan Hề Chi không cam lòng yếu thế nói ngược lại: “Sao tôi không biết chị ấy, chị ấy rất nổi tiếng!”

“Nổi tiếng?” Trần Hoài Cảnh đứng lên, “Ý cô nói cô ấy là ai? Diễn viên?”

Anh ta biết hết những ngôi sao nữ nổi tiếng, chẳng lẽ là tiểu hoa [1] mới nổi?

[1] Tiểu hoa: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh. Những diễn viên nữ trên 30 tuổi nhưng chưa có thành tựu chuyên môn đáng kể bên mảng điện ảnh thì vẫn được xếp vào nhóm tiểu hoa. Hiểu nôm na, tiểu hoa là khởi điểm của các sao nữ khi bước chân vào làng giải trí, từ những ngôi sao vô danh tới những mỹ nhân được săn đón hiện nay đều có thể gọi chung là tiểu hoa.

“Hừ, chị Châu Dật là họa sĩ, người ta dựa vào thực lực để nổi tiếng.” Lan Hề Chi trào phúng anh ta, “Cũng đúng, mấy người tục tằng như anh sao biết cái gì gọi là hội họa.”

“Họa sĩ?” Trần Hoài Cảnh ngạc nhiên.

“Đúng vậy, nên anh nhìn rõ hiện thực đi, chị Châu Dật không thèm để ý đến anh. Anh là cóc ghẻ…”

“Này này, tôi nói cô đủ rồi đấy, chửi nghiện rồi đúng không?” Trần Hoài Cảnh dí trán cô ấy, “Ông đây là cóc ghẻ, vậy cô cứ bám theo tôi thì là con gì?”

Lan Hề Chi xoa trán, dẩu môi trừng mắt với anh ta: “Anh trả vòng tay lại cho tôi, không thì tôi còn đi theo nữa.”

Lại thế, ngang ngược quá.

Trước đó cô ấy đi theo anh ta, anh ta cũng mắt nhắm mắt mở xem như thú vui khi đi du lịch. Nhưng bây giờ tung tích của anh ta bại lộ, thị trường ngọc thạch của Vực Thành lớn thế này, không thể nào Bảo Dụ Đường không có tai mắt ở đây. Con đường tiếp theo là du lịch hay chạy trốn cũng chưa chắc.

Cô gái ngốc nghếch này còn muốn đi theo anh ta, trói buộc không nói, rất dễ xảy ra chuyện.

Trần Hoài Cảnh quyết định, nói rõ ràng với cô ấy: “Thúy Thúy à…”

Lan Hề Chi lườm anh ta.

“Khụ khụ, cô Lan, sửa xong chiếc vòng đó tôi sẽ trả cho cô.”

“Lúc ở Đại Đô anh cũng nói vậy, kết quả dây cà ra dây muống đến tận giờ!”

“…” Trần Hoài Cảnh tiếp tục khuyên nhủ, “Trước đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Lần này tôi bảo đảm, chờ khi nào tôi quay về sẽ trả cho cô ngay.”

“Tôi không tin anh!”

“…Cửa hàng đồ cổ của tôi ở Đại Đô rất nổi tiếng, tôi sẽ không lừa cô.”

“Cửa hàng của anh nổi tiếng nỗi gì!”

“…”

Lan Hề Chi chất vấn anh ta: “Anh nói thật đi, anh làm mất vòng tay của tôi hay tặng cho nữ diễn viên nào đó rồi phải không?”

Trần Hoài Cảnh nhức đầu, quyết đoán xoay người.

Không nói chuyện nữa.

“Bị tôi đoán đúng rồi phải không, có phải…”

“Ông chủ, trả phòng.” Trần Hoài Cảnh không để ý cô ấy, “Cho thuê xe không, tôi muốn thuê một chiếc.”

Lan Hề Chi chất vấn phía sau anh ta: “Thuê xe? Anh định đi? Đi đâu? Rời khỏi Mạc Ấp?”

Trần Hoài Cảnh xoay người, Lan Hề Chi trực tiếp đâm sầm vào lòng anh ta.

Anh ta xách cổ áo kéo cô ấy ra: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng đi theo tôi nữa. Xảy ra chuyện gì tôi không phụ trách đâu đấy.”

Trần Hoài Cảnh nhìn cô ấy từ trên xuống dưới. Lan Hề Chi ôm ngực ra vẻ đề phòng, bị anh ta khinh thường “chậc” một tiếng, buông cô ấy ra.

...

Đinh Tấn và Châu Dật xuất phát từ thôn Á Tây, vốn định đến thẳng Cổ Mộc Lí Nhĩ luôn, ai ngờ nán lại Mạc Ấp hai ngày, giờ mới thực sự lên đường.

Xe Jeep ra khỏi khu nội thành Mạc ấp, phong cảnh ngoài cửa sổ từ nhà lầu, cửa hàng đổi sang sa mạc, núi hoang.

Mặt trời nóng rát chiếu thẳng xuống, cây xanh trên sa mạc như bay hết màu, hoặc bị bịt một lớp tro bụi, màu sắc nhạt nhòa. Mây trắng lững lờ trôi cuối chân trời, thời tiết rất tốt.

Nhiệt Hắc vẫn lái xe, Tứ Mã ngồi ở ghế phó lái. Châu Dật và Đinh Tấn ngồi ghế sau. Chỗ ngồi này không phải cố tình sắp xếp, tóm lại tự nhiên ngồi thôi.

Đi được một đoạn, Châu Dật quay đầu, phát hiện một chiếc xe nãy giờ đi theo họ.

Đinh Tấn thấy động tác của cô, biết cô đang nghĩ gì: “Không phải bọn chúng.”

“À.” Châu Dật ngồi thẳng.

“Tối hôm qua lúc bị kéo đi cô thấy rõ diện mạo bọn chúng không?”

“Không.”

Sau khi bị kéo ra khỏi hành lang, hai tên bắt cô, một tên vừa kìm kẹp vai vừa bịt miệng cô. Cô không dám ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đến vườn nho, khắp nơi không có ánh sáng, cô không thấy rõ.

“Thân phận của chúng khó điều tra à? Hay điều tra được rồi nhưng không thể nói cho tôi?”

Châu Dật vừa nói vừa nhìn ngoài cửa sổ, không biết chỉ thuận miệng hỏi hay thực sự cố ý. Đinh Tấn nghi ngờ có phải cô đã biết gì rồi không.

Bỗng chốc trong xe trở nên yên ắng, mỗi khi như vậy, Tứ Mã sẽ chủ động làm nóng bầu không khí.

“Gì mà ‘lói’ với không ‘lói’. Chị, đừng ‘no nắng’ quá, chờ khi ‘lào’ đến Cổ Mộc Lí Nhĩ chị cứ nghỉ ngơi tốt ‘nà’ được.” Tứ Mã hỏi: “Chị có vội rời khỏi Vực Thành không? ‘Lếu’ không vội…”

“Vội.” Châu Dật tựa đầu vào cửa sổ nhìn Tứ Mã, “Mấy cậu sẽ để tôi đi sao?”

Câu đó cô nói với Tứ Mã, nhưng người muốn hỏi không phải anh ta.

Không khí lại trở nên lạnh hơn.

Tứ Mã liếc Đinh Tấn, cố gắng đổi chủ đề: “Ha ha, ‘núc nữa’ mới đến Cổ Mộc Lí Nhĩ, hay nghe bài gì đó nhé?”

Anh ta gãi đầu bật nhạc, còn cố ý chỉnh âm lượng thật lớn.

Châu Dật không nói chuyện. Cô hạ tấm kính cửa sổ xuống một nửa, híp mắt hóng gió, tiếng ca phiêu đãng qua ô cửa sổ.

“Chẳng lẽ bạn không biết sao? Nơi này là Vực Thành, là nơi mà chúng ta sinh ra; chẳng lẽ bạn không biết sao? Nơi này là quê nhà, là nơi gia đình chúng ta sinh sống; chẳng lẽ bạn không biết sao? Nơi này là Vực Thành, từ vùng đất hoang vắng đến vườn trái cây thơm hương [2]…”

[2] Sửa đổi từ bài hát Chẳng lẽ bạn không biết sao, nơi này là Tân Cương.

Châu Dật chỉ hóng gió một lúc rồi kéo cửa sổ lên. Cô tựa lưng vào ghế, sửa lại mái tóc bị gió thổi rối.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trên sa mạc xuất hiện từng tua bin gió màu trắng khổng lồ. Cánh tua bin không ngừng xoay tròn, không biết do gió thổi hay do chúng nó mang gió đến.

“Mấy tua bin đó…”

“Trạm phát điện.” Chẳng mấy khi Đinh Tấn trả lời cô.

Trước nay Nhiệt Hắc rất nhiệt tình phổ cập kiến thức Vực Thành. Anh ta tích cực giải thích tỉ mỉ với Châu Dật: “Vì nguyên nhân địa hình và khí hậu ở Vực Thành, gió là tài nguyên rất phong phú. Cách đây không xa là Đạt Đán Thành, nơi đó sở hữu nhà máy điện gió lớn nhất châu Á…”

“Chậc chậc, thôi đi, giới thiệu mà ‘lói’ không thú vị gì cả, cậu kể vậy có khác gì kêu chị ấy đầu tư không?” Tứ Mã móc mỉa Nhiệt Hắc, sau đó tiếp lời, “Chị, chị từng nghe đến Đạt Đán Thành chưa?”

Châu Dật lắc đầu. Cô đột ngột tới Vực Thành, không tìm hiểu trước.

“Vậy để em giới thiệu cho chị.” Tứ Mã tắt nhạc, quay đầu hắng giọng rồi nói, “Đạt Đán Thành có ba thứ ‘lổi’ tiếng nhất, chị đoán xem ‘nà’ gì.”

Tứ Mã là gã thích lảm nhảm trong đội, giới thiệu về Vực Thành còn không quên giao tiếp hai chiều với cô.

Dù sao ở trên xe cũng không có gì làm, Châu Dật vui vẻ phối hợp với anh ta. Cô suy nghĩ: “Gió?”

“Đoán đúng một thứ rồi.” Tứ Mã chỉ tay ra ngoài, “Gió bên kia không ‘nớn’, phải tới Đạt Đán Thành mới biết cái gì gọi ‘nà’ gió dữ. Em không thổi phồng đâu. Chị, gầy như chị, tới gần chắc chắn sẽ bị thổi bay.”

Châu Dật nhướng mày.

Vì gia tăng mức độ đáng tin, Nhiệt Hắc bổ sung: “Trước đây tụi em từng đến đó huấn luyện, chẳng khác nào tác chiến ngược gió.”

“Sao?” Châu Dật nói: “Bình thường cảnh sát mấy cậu cũng phải huấn luyện à. Tôi tưởng chỉ quân nhân mới cần.”

Trong xe im ắng.

Đinh Tấn nhìn chằm chằm sườn mặt Châu Dật, nhưng biểu cảm của cô không hề dao động.

Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy hôm nay cô hơi khác thường, lời nói mập mờ không rõ, như đoán được gì đó, rồi lại muốn thăm dò.

Tứ Mã chỉ muốn cốc đầu Nhiệt Hắc mấy cái, không hiểu sao gã khù khờ này lại được chọn vào đội. Anh ta ngẫm lại, mấy người cả ngày đối mặt với bom đâu cần EQ.

“Thi thoảng thi thoảng thôi, dù sao cũng phải bảo vệ nhân dân, không có chút bản ‘nĩnh’ không được.” Tứ Mã xoay chuyển đầu óc, đổi đề tài, “Chị, chị vẫn chưa đoán xong đâu.”

Châu Dật lắc đầu: “Hai thứ khác tôi không đoán ra được.”

“He he, để em ‘lói’ cho, ‘nà’ đậu Hà ‘Nan’ và con gái.”

Đậu Hà Lan và con gái? Hai danh từ này không liên quan gì đến nhau.

“Đậu Hà ‘Nan’ Đạt Đán Thành ‘lổi’ tiếng cực ngon, tiếc ‘nà’ hôm nay thời gian gấp gáp, không thể dẫn chị ‘lếm’ thử.”

Châu Dật cười: “Con gái thì sao, sao lại nói vậy?”

“Chuyện ‘lày’…” Tứ Mã nói đến đây, quay đầu nhìn Đinh Tấn, “Đội trưởng Đinh có quyền ‘nên’ tiếng.”

Anh ta vừa nói xong, đột nhiên Nhiệt Hắc phì cười. Đối mặt với ánh mắt tử vong của Đinh Tấn qua kính chiếu hậu, anh ta nín cười, nhịn đến mức quai hàm đỏ lên.

Tứ Mã vẫn nói mà không hề nhìn thấy hình phạt chạy mang vác vật nặng ở tương lai: “Trước đây Đại đội trưởng của chúng em từng giới thiệu cho đội trưởng Đinh một cô bên đội Y tế. ‘Nà’ người Đạt Đán Thành, xinh ‘nắm’, cũng rất thích đội trưởng Đinh chúng em.”

Châu Dật liếc Đinh Tấn, khóe môi nhếch lên: “Thành không?”

Tứ Mã lắc đầu, hơi tiếc nuối, cứ như anh ta mới là đương sự: “Đội trưởng Đinh không chủ động tìm cô ấy, cô ấy đến tìm anh ấy vài ‘nần’.”

“Chị, chị biết không, cô gái ‘lày’ thăm đội trưởng Đinh. Người ta ‘lói’ với anh ấy, ‘lếu’ bị thương thì có thể tìm cô ấy giúp đỡ. Chị đoán xem đội trưởng Đinh ‘lói’ gì.”

“Nói gì?” Châu Dật tỏ vẻ hứng thú.

“Tôi sẽ không bị thương.” Tứ Mã bắt chước giọng nói lạnh lùng vô nhân tính của Đinh Tấn. Anh ta vỗ đùi, “Nghe có giống tiếng người ‘lói’ không?”

“50, hiểu chưa?” Đinh Tấn nhẹ nhàng nói.

Tứ Mã nghểnh cổ đáp theo phản xạ có điều kiện: “Hiểu ạ!”

Sau đó lưng anh ta bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, đột nhiên tỉnh táo lại. Vừa rồi anh ta hưng phấn quá, quên mất đương sự đang ngồi ngay trên xe.

Chạy mang vác vật nặng 50 kg, lòng Tứ Mã lạnh thật lạnh.

Bên cạnh có tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, vô cùng dễ nghe.

Đinh Tấn quay đầu, Châu Dật đang nhìn anh cười.

Từ khi biết cô đến nay, đây là lần đầu tiên cô mỉm cười vui vẻ với anh. Ngay cả ánh mắt cũng có độ ấm, vô cùng tươi sáng.

Giống như ánh mặt trời trên đỉnh Cách Lí Phong, phản xạ ánh sáng chói mắt từ nền tuyết trắng tinh.

Đinh Tấn không thấy ngại hay không được tự nhiên, vẫn giữ thái độ không quan tâm nụ cười của cô.

Tứ Mã xoa đầu. Anh ta không cẩn thận kể mấy chuyện xấu hổ của đội trưởng Đinh, còn làm anh mất mặt trước chị Châu Dật. Kiểu này về đội chết chắc.

“Ha ha, nghe nhạc, nghe nhạc ‘lào’.”

Mặt Tứ Mã như đưa đám, lại bật nhạc lên, sau đó ủ rũ nghe tiếng ca vang vọng.

Thế quái nào lại là Cô gái Đạt Đán Thành [3].

[3] Sửa đổi từ bài hát Cô gái Đạt Phản Thành.

“…Xưa nay ai cũng nói Đạt Đán Thành đẹp lắm, cô gái Đạt Đán Thành cũng đẹp.”

________

[2] Chẳng lẽ bạn không biết sao, nơi này là Tân Cương: