Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 13




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy 

Mọi người ở hành lang bị dọa sợ, không khí thoáng yên tĩnh rồi nhốn nháo hẳn lên.

“Xe nổ.” Có người gào thét ngoài hành lang, “Xe nổ.”

Tiếng hô hoán khiến đám đông khủng hoảng, ngoài hành lang bốc luồng khói đen xì.

Hôm nay là Lễ Nho, dân bản xứ và du khách lái ô tô tới thăm vườn nho. Ngoài vườn nho đỗ la liệt xe, một chiếc bị nổ, những chiếc còn lại chẳng khác nào tai họa ngầm. Nếu không xử lý kịp thời, tình huống xấu nhất sẽ như hiệu ứng domino, từng chiếc từng chiếc nổ tung.

Chưa đầy năm phút sau vụ nổ đầu tiên, lại có hai tiếng nổ chói tai vang lên. Hòa lẫn trong đám đông là tiếng thét chói tai và tiếng gọi ầm ĩ, mọi người hoảng hốt trốn chạy khỏi đây. Anh đẩy tôi, tôi giẫm anh, hành lang loạn cào cào.

“Ai giúp tôi với? Ở đây có người bị thương.” Bên ngoài vọng tiếng lo lắng hốt hoảng.

Bản năng quân nhân thúc đẩy Đinh Tấn, anh vừa định đi, đột nhiên dừng bước quay đầu.

Châu Dật biết anh lo lắng điều gì. Anh còn chưa kịp mở miệng, cô đã nói: “Anh hỗ trợ đi. Tôi ở đây chờ anh.”

Đinh Tấn nghĩ vài phút. Hiện tại anh chưa rõ tình hình bên ngoài, vườn nho lại đông đúc. Anh thực sự không thể mặc kệ.

“Đừng chạy lung tung.” Đinh Tấn nói xong vội chạy ra ngoài hành lang, không chút do dự hướng thẳng đến đám cháy đang bốc khói.

Hành lang bày đầy vại rượu nho, hương rượu thơm nồng tứ phía.

Xung quanh hỗn loạn. Đinh Tấn đi rồi, Châu Dật nhanh chân lẻn vào dòng người, đi tới đầu hành lang khác.

Qua hành lang là khu vực tiếp khách. Giờ phút này có vô số du khách tụm năm tụm ba ở bãi đất trống, cảnh sát duy trì trật tự, trấn an người dân.

Châu Dật xuyên qua dòng người, ánh mắt láo liên. Lúc nhìn thấy hai bóng hình nam tính quen thuộc, ánh mắt cô sáng người, vội chạy lên chặn họ.

Ngay lúc cô chuẩn bị lao ra, đột nhiên hai gã đàn ông một trái một phải kẹp sát cô. Một gã choàng vai cô, gã còn lại bụm chặt miệng cô, khiến cô giãy giụa không được mà kêu cứu cũng không xong.

Bọn họ cúi đầu kéo Châu Dật về hướng ngược lại. Đám đông đang hoảng sợ không hề để ý điều kỳ lạ.

Châu Dật không thể nói, dọc đường đi cho dù giãy dụa như thế nào cũng bị đè ép. Cô gần như bị nửa kéo đi.

Bọn họ kéo Châu Dật vòng ra sau một góc nhà, túm cô vào bụi cỏ ven đường. Con đường nhỏ này thường dùng để qua lại giữa vườn nho, nông dân trồng nho tự mở đường riêng. Vườn nho không có người, chỉ cần trốn trong này không gây tiếng động thì sẽ không bị phát hiện.

Châu Dật bị bọn họ kéo vào một vườn nho không biết tên. Vai cô được thả lỏng, nửa người trên tự do. Cô còn chưa kịp giãy giụa thì gã bắt cóc còn lại đã ghìm chặt cổ, ép cô phải dựa vào người gã ta.

Châu Dật không thở được, theo bản năng cấu véo cánh tay hắn ta. Nhưng sức cô không đọ lại gã ta, phản kháng cũng vô ích.

Hai gã bắt cóc nhỏ giọng bàn bạc mấy câu, bọn chúng nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu. Gã buông vai cô dặn dò gì đó, sau đấy chui vào trong bụi nho. Châu Dật không còn nghe thấy tiếng gã ta.

Cô cúi đầu, không chống đối gã bắt cóc đang ghìm cổ cô. Gã ta nghĩ Châu Dật từ bỏ chống cự, đắc ý lầu bầu mấy câu, thả lỏng tay cho cô thở.

Đúng lúc này, Châu Dật vươn tay, chuẩn xác đâm con dấu nang về sau. Cô phán đoán chiều cao gã ta, đánh trúng vào mắt đối phương.

Gã bắt cóc gào rú, hoảng hốt buông lỏng Châu Dật.

Châu Dật cầm dấu nang lùi về sau mấy bước, hai tay nắm chặt dấu nang như đang cầm dao, cảnh giác không cho gã ta lại gần mình.

Bóng đêm mịt mù, Châu Dật không thấy rõ diện mạo đối phương, nhưng vẫn nhìn được động tác của gã ta. Cô ra tay ngoan độc, gã bắt cóc đau tới mức ôm mắt hét thảm, không rảnh chế trụ cô.

Toàn thân Châu Dật lạnh như băng, run rẩy cầm dấu nang. Tuy cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được chất lỏng thấm ướt, là máu của gã ta. Mùi máu tươi nồng nặc khiến cô buồn nôn, huyệt Thái Dương co giật, bờ lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.

Châu Dật ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Rất có thể gã bắt cóc rời đi gọi đồng bọn của bọn chúng tới, cô không thể ở đây chờ đợi.

Châu Dật quyết tâm chạy trở về, đi được một nửa đột nhiên cô ngừng lại.

Những người đó thấy cô bị thương, tám chín phần mười sẽ tưởng cô chạy về cầu cứu. Đương nhiên đây là biện pháp tốt nhất. Nhưng hiện tại bóng đêm tối om om, chân cô bị thương không tiện hành động, cô cũng không cam đoan mình có thể trốn thoát bọn chúng hay không.

Nghĩ xong, Châu Dật chạy vào một con ngõ nhỏ.

Con đường trồng nho gồ ghề không bằng phẳng. Châu Dật lò dò bước đi, thỉnh thoảng còn bị dây nho quấn chân. Buổi tối cô không mò được phương hướng, hoàn toàn dựa vào trực giác, vậy nên tốc độ chậm chạp.

Đi được hơn mười phút, Châu Dật nghe thấy có tiếng động đằng xa. Cô hoảng hốt, không ngờ đối phương đuổi theo nhanh như vậy.

Con đường trong vườn nho loằng ngoằng chồng chéo, bọn chúng không thể tìm thấy cô ngay, nhưng ít ra vẫn dễ hơn lần ở núi Liệt Diễm.

Châu Dật cắn môi, trốn dưới một gốc cây nho, cúi đầu cẩn thận bước đi, không dám gây tiếng động.

Tiếng động càng lúc càng gần. Châu Dật quay đầu nhìn, phát hiện ánh đèn pin thấp thoáng, có vẻ bọn họ đang lục tìm trong vườn nho.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bại lộ.

Châu Dật cắn chặt môi dưới, trái tim đập thình thịch, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ngay thời khắc mành treo chuông, đột nhiên có tiếng “rắc” vang lên, hình như là cành nho bị gãy.

Đám bắt cóc nghe thấy tiếng động, vội chạy về phía đó. Châu Dật nhân cơ hội ngàn năm có một, nhanh chóng chui ra khỏi vườn nhỏ, vọt chạy về phía sau con đường nhỏ.

Cuối con đường nhỏ là một căn nhà, bề ngoài trông khá giống căn nhà ở thôn Á Tây. Cánh cửa ngoài sân mở toang, bên trong vang vọng tiếng hát.

Châu Dật quay đầu nhìn con đường nhỏ, lại cắm đầu chạy. Nương theo ánh đèn trong nhà, cô nhìn thấy bàn tay đẫm máu.

Cứ xông vào như vậy sẽ khiến mấy người đang múa hát trong nhà hoảng sợ. Hôm nay tổ chức lễ hội, cô không muốn mọi người hãi hùng. Nếu đám bắt cóc chạy về phía này, tốt nhất không nên liên lụy tới người khác.

Châu Dật thử nhìn vào bên trong, nhưng không thấy gì đặc biệt.

“Chào cô, không biết…”

Có người vỗ nhẹ vai Châu Dật, cô tựa như con mèo xù lông, cảnh giác vung con dấu nang về phía đối phương, ánh mắt cực kỳ hung ác.

“…” Đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, trông khá giống dân địa phương. Anh ta bị phản ứng của Châu Dật dọa sợ, ngạc nhiên nhìn “hung khí” đẫm máu trong tay cô.

Anh ta từ từ vươn hai tay ra sau gáy, cười gượng, “Hiểu nhầm cả, hiểu nhầm cả. Tôi không phải người xấu.”

Châu Dật đánh giá anh ta, không hề lơ là cảnh giác.

“Cô gặp rắc rối gì à? Có cần tôi hỗ trợ không?”

Châu Dật mím môi không đáp, ánh mắt lại liếc về sau. Con đường tối như mực thấp thoáng mấy tia sáng.

Người đàn ông thấy cô sầm mặt, cẩn thận nghiêng đầu về sau, “Có ai đang đuổi theo cô à?”

Châu Dật không đáp, rụt tay về tính bỏ đi.

“Này này, đợi đã.”

Châu Dật nhíu mày, nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Tôi có thể giúp cô.” Anh ta chỉ mình, “Đi theo tôi.”

Nhìn anh ta có vẻ không giống đám bắt cóc, nhưng Châu Dật vẫn băn khoăn.

Người đàn ông thấy Châu Dật không theo kịp, vẫy tay, “Nhanh lên.”

Châu Dật quay đầu, tia sáng càng lúc càng gần.

Cô siết chặt ngón tay, quyết định đi theo anh ta.

Người đàn ông dẫn cô vòng qua hai con đường, cuối cùng dừng trước một căn nhà.

Châu Dật ngạc nhiên nhìn ánh đèn, không ngờ trong vườn nho cũng có nhà trọ.

Anh ta mở mật mã đi vào, quay đầu ý bảo Châu Dật đuổi theo.

Sau cửa chính là một cái sân lớn. Trong sân khá náo nhiệt, mấy vị khách đang tụ tập uống rượu đánh bài, có người ngồi bên trong xem phim, một vài cô gái ngồi cạnh gốc cây nho tám chuyện phiếm.

“Ái chà, ông chủ Trần về rồi đấy à? Còn dẫn theo… gái Vực Thành?” Có người gào lên, “Mọi người ra mà xem nè.”

Châu Dật giấu tay ra sau lưng, người đàn ông mở cửa phòng cho cô, “103. Cô vào trước đi.”

Hiện tại cô không thích hợp đối diện với nhiều người, xem ra anh ta cũng khá thận trọng.

“Chị gì đó ơi, đừng bị mấy lời ngon ngọt của anh ta lừa. Anh ta là gian thương đó!” Một cô gái ngồi trên bàn đu dây gọi với.

“Lan Hề Chi, em có yên lặng hay không?” Người đàn ông rống lại.

“Lại ầm ĩ rồi.” Mọi người trong viện cười vang, dường như đã quen với cảnh này.

Xem ra anh ta là người ở đây, Châu Dật thoáng yên tâm. Cô nhận thẻ, xoay người vào trong.

Nhà trọ này chỉ có một tầng, Châu Dật dễ dàng tìm thấy phòng 103. Cô cà thẻ, cẩn thận nhìn bên trong.

Căn phòng này còn nhỏ bé đơn sơ hơn căn phòng Đinh Tấn dẫn cô đến. Giường và tủ đầu giường gần như chiếm hết không gian, phòng tắm dựng độc lập, chiếm một góc nhỏ ngay cạnh giường.

Châu Dật đun nước nóng, lau sạch vệt máu khô trên người.

Đây là lần đầu tiên cô hành hung người khác. Hiện tại cô vẫn mường tượng được độ ấm trên tay, cảm giác như đụng vào axit sunfuric, khiến toàn thân cô bỏng rát.

Cũng không biết nhờ phúc của ai mà cô rơi vào tình cảnh quá đỗi khó quên. Nếu để cô biết, cô nhất định phải “cảm ơn” người ta thật tốt mới được.

Châu Dật ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Tôi đây.”

Châu Dật xoa tay, đi ra mở cửa. Cô chỉ hé một khoảng nhỏ, không để người đàn ông đi vào. Anh ta đứng bên ngoài hỏi: “Cô có mang căn cước công dân không?”

Châu Dật lắc đầu.

“Ừ, không sao. Tôi lấy thẻ của tôi thuê phòng.” Anh ta đáp: “Tôi quen ông chủ ở đây.”

Châu Dật nhìn anh ta, “Anh biết tôi à?”

Anh ta gật gù ra vẻ tự hỏi, nhướng mày, “Tôi thấy cô khá quen mắt, chắc trước kia từng gặp nhau. Chẳng bằng bây giờ kết bạn luôn?”

Không biết cô còn giúp cô, rốt cuộc có ý gì?

“Anh không hỏi tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao? Vì sao bị truy bắt, vì sao…” Châu Dật siết chặt tay.

Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay trắng bóc của Châu Dật, thử hỏi: “Cô giết người à?”

Châu Dật lắc đầu.

“Không giết người là được. Đều là dân giang hồ, ai chẳng có một hai mối thù.” Anh ta vươn tay, mỉm cười, “Trần Hoài Cảnh.”

Châu Dật cúi đầu, một lúc sau nhẹ nhàng nắm lấy, “Châu Dật.”