Lạc Diễn Tiên

Chương 84




"Tiêu công tử." Thị vệ trong lao thấy Tiêu Thành Diễn đã đến, liền vội vàng hành lễ.

"Mang ta đi gặp Triệu Minh." Thanh âm mang theo tức giận. Nắm tay chặt chẽ. Nếu Triệu Minh bây giờ đang ở trước mặt, đoán chừng sẽ xé xác hắn ra.

"Vâng công tử." Thị vệ vốn khẽ vấp, sau đó hồi phục tinh thần lại. Cung kính mở cửa nhà lao ra, đi phía trước dẫn đường.

Tiêu Thành Diễn nhìn trong lao hết thảy, thập phần âm u, phát ra từng trận tanh tưởi, nghĩ đến trước đây mình còn ở chỗ này đến hai ngày. Hàm răng cắn chặt. Nghĩ lại mới bỗng nhiên nhớ tới. Vạn nhất khiến Triệu Minh bức đến cực điểm, hắn muốn đấu đến cùng mà như cá cắn rách lưới. Chẳng phải Lạc Nhi sẽ gặp nạn sao? Sau lưng hắn còn có thừa tướng, việc này làm không tốt thừa tướng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy hắn nhất định sẽ tìm chỗ chống lưng. Dùng sức vỗ vỗ đầu mình. Lẽ ra mình không nên xúc động như vậy. Thở dài, ngẫm lại nghĩ mà thấy sợ.

Bỗng nhiên đi được một đoạn liền dừng bước. Tay xoa huyệt thái dương. Cúi đầu nhìn dưới mặt đất, giúp mình tỉnh táo trở lại.

"Tiêu công tử, ngài..." Thị vệ nghe phía sau không có động tĩnh gì, vội vàng xoay đầu lại, thấy Tiêu Thành Diễn đứng ở phía sau cúi đầu trầm tư, hoàn toàn không có ý tứ muốn đi. Không hiểu lắm nhìn hắn.

"Ngươi trước theo ta đi ra." Tiêu Thành Diễn chỉ vào thị vệ. Việc này còn phải bàn bạc kĩ hơn. Nếu gây chuyện sẽ hại Lạc Nhi. Ngụy quốc cho dù có muốn ra roi thúc ngựa cũng cần chút thời gian, Lạc Nhi làm sao chờ được. Trong lòng hoang mang rối loạn. Xoay người đi ra khỏi đại lao.

"Phò mã gia." Ra khỏi nhà giam, thị vệ cung kính thi lễ. Hiện tại thị vệ trong lao đều đã được hoàng thượng đổi người.

"Ngươi đợi tí nữa..." Tiêu Thành Diễn nhìn chung quanh, mới lấy tay bụm lấy lỗ tai thị vệ, sau đó vụng trộm nói.

Thị vệ nghe xong vội vàng gật đầu, cũng nhỏ giọng nói "Xin phò mã gia yên tâm. Nô tài nhất định làm tốt."

Tiêu Thành Diễn vỗ vỗ lên bờ vai hắn "Thông minh lanh lợi một chút, không được để lộ ra chân tướng." Dặn dò.

"Phò mã gia nói phải lắm." Thị vệ vội vàng phụ họa.

"Ngươi tên gì?" Tiêu Thành Diễn thấy thái độ hắn coi như thỏa mãn.

"Khởi bẩm phò mã gia, nô tài tên Trương Hoài." Trương Hoài cười cười, vội vàng nói.

Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu "Việc này làm tốt, nhất định có thưởng. Hơn nữa nhất định phải làm tốt. Còn có, không được để cho người thứ ba biết, được rồi đi làm đi." Cau mày, chuyện này liên quan đến sự sống chết của Lạc Nhi, làm sao có thể chậm trễ?

"Nô tài tuân mệnh." Trương Hoài nhẹ gật đầu. Trong bụng nở hoa.

Tiêu Thành Diễn ném cho hắn một thỏi bạc rồi xoay người rời đi. Mặt ngoài thì bình tĩnh, trong lòng gấp vô cùng. Hay là đi xem Lạc Nhi thế nào. Nghĩ đến Văn Nhân Lạc, trong lòng thấm thỏm bất an.

Trương Hoài thấy Tiêu Thành Diễn đã đi rồi, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đi trà lâu, mua lá trà phò mã gia đã căn dặn. Trở về phòng, đun một bình trà. Nhìn xem ấm trà trước mặt, cười khẽ. Có thể được phò mã gia để ý đến thật là tốt, ta trước đây cùng cái gì tam hoàng tử, nay lại bị phái đến đây làm thủ vệ.

"Ngươi đi đâu đó?" Một thị vệ khác thấy Trương Hoài đang bưng ấm trà đi vào. Không để ý đến mình, liền hỏi.

Trương Hoài suy nghĩ một chút. Thị vệ này là người của nha môn. Phò mã gia nói không muốn để người khác biết. Trầm mặc một chút, linh cơ khẽ động. Cười cười "Là thế này, người của Triệu phủ bảo tiểu đệ đến đưa cho Triệu đại nhân ấm trà, nói Triệu đại nhân sau giờ ngọ nhất định phải uống trà, dù thế nào đây cũng là Triệu đại nhân, là quan phụ mẫu của thành Lạc Dương. Nên tiểu đệ liền đồng ý."

Thị vệ thấy tiểu tử trước mắt mặc dù mới đến đây nhưng rất hiểu chuyện. Nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng vậy không nói gì "Ngươi đi đi, nhanh nhanh rồi trở về."

"Đại ca nói phải lắm." Trường Hoài nhẹ gật đầu, ngượng ngùng cười cười. Mắt liếc hắn một cái. Vội vàng đến gần phòng giam.

"Tiêu Khoan kia, ngươi dám đem bổn quan nhốt trong lao, chờ bổn quan ra đi, ta cho ngươi đẹp mặt. Cẩu nô tài Tiêu Khoan, mau thả bổn quan ra. Ngươi không phải chỉ là con chó bên người phò mã gia thôi sao? Dựa vào cái gì bắt ta..." Triệu Minh ở trong tù mắng ầm lên, ngẫm lại liền đầy bụng tức giận, tốt xấu gì mình cũng là quan. Lại bị giam trong tù. Đây là kiểu khuất nhục gì? Bọn cẩu nô tài này vậy mà cũng nghe theo hắn, lý nào là vậy.

"Đại nhân." Trương Hoài đi vào, lắc đầu, vội vàng ngăn hắn lại. Không thể không nói lời mắng rất khó nghe. Bộ dạng hắn thế này thật không giống với quan huyện phụ mẫu... Nhìn giống như mấy đám bà tử ngoài kia, loại đàn bà chanh chua đụng cái là chửi đổng lên. Triệu Minh lúc này mới chú ý đến có người, ngừng một lát lấy tay sửa sang lại một chút áo choàng, gạt vài sợi tóc, sau đó chắp hai tay sau lưng, đầu ngẩng lên một bộ dáng cao ngạo "Chuyện gì? Cẩu nô tài Tiêu Khoan đã sợ rồi à, muốn thả bổn quan ra rồi à?" Trong lòng vẫn rất kích động.

Ngươi xem ra vẫn còn chưa tỉnh ngủ, phò mã thậm chí là muốn giết ngươi luôn kìa, liền nghĩ đến dáng vẻ phẫn nộ vừa rồi của phò mã gia. Trương Hoài mặt ngoài vẫn là cười cười "Đại nhân, là như vầy, nô tài đun cho ngài một ấm trà. Đến hiếu kính ngài." Hai tay cầm ấm trà đưa tới.

Triệu Minh nghe xong đáp án, liền muốn nổi giận. Nghĩ lại, mắng lâu như vậy vừa vặn chính mình cũng đang khát. Tiểu tử này hiểu chuyện "Ngươi tên gì?" Tiếp nhận ấm trà, đến ly cũng không dùng, trực tiếp đổ vào mồm.

"Đại nhân, tiểu nhân tên Trương Hoài." Trương Hoài vội vàng thi lễ.

"Nấc." Chờ Triệu Minh uống hết ấm trà xong, lúc này mới nói ra. "Tiểu tử ngươi hiểu chuyện, chờ bổn quan đi ra, nhất định sẽ không quên ngươi." Dùng tay áo lau lau miệng.

"Đa tạ đại nhân." Trương Hoài thấy hắn uống hết cũng yên lòng. Dù sao phò mã gia đã dặn rồi. Hơn nữa nếu làm tốt có thể sẽ được phò mã gia thưởng lớn. Biểu hiện vẫn là một bộ dạng vô cùng cảm kích.

Triệu Minh khuấy khuấy miệng. Trà này sao lại quen thuộc như vậy? Giống tại lần đó uống qua. "Trong lao cũng có trà Bích Loa Xuân?" Rút cuộc nghĩ tới. Liền vội vàng hỏi. Chính mình làm sao không biết từ lúc nào đã có loại trà ngon này ở đây?

"Đại nhân, chúng tiểu nhân ở đâu mà được uống loại trà tốt này, trà này là do tiên sinh phòng thu chi đưa cho, muốn nô tài đưa vào đây." Trương Hoài làm ra vẻ không rõ cho lắm, vội vàng hướng Triệu Minh giải thích.

Triệu Minh nghe xong hai mắt mở to nhìn hắn. Trong phủ, Bích Loa Xuân đều bị mình pha chế với truy hồn thảo độc rồi mà, chỉ cho mỗi mình phò mã gia uống thôi, tiên sinh phòng thu chi biết rõ chuyện này. Nghĩ đến vội vàng nôn ọe. "Khục khục khục" Muốn nôn hết ra. Triệu Minh cũng không kịp nghĩ gì. Bỗng nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, chán ghét nôn ọe. Không phải dược đã có tác dụng rồi đấy chứ?

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Trương Hoài vội vàng tiến lên kiểm tra. Biểu lộ giật mình.

Triệu Minh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn xem Trương Hoài "Người đâu..." Chỉ vào Trương Hoài.

Trương Hoài nuốt từng ngụm nước, phò mã gia nói, vô luận Triệu Minh phản ứng thế nào cũng không nên kinh hoảng, chỉ cần để ý nghe hắn nói gì. Sừng sững vui vẻ đi tới "Đại nhân... Ngài không sao chứ?"

Triệu Minh nắm lấy cổ tay Trương Hoài, suy yếu nhìn xem hắn. Cái trán ứa đầy mồ hôi. "Tiểu tử... giúp ta một việc." Không nghĩ tới thừa tướng biết mình bị giam nên muốn trừ khử luôn mình. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.

"Đại nhân, đại nhân, ngài nói gì." Trương Hoài tranh thủ thời gian gật đầu ứng phó.

"Đến Triệu phủ, phòng ta, trong ngăn kéo bên trái, có một chai thuốc, khục.. khục.. khục, mang tới giúp ta." May là mình có sai người mang thuốc giải dược từ Ngụy quốc về để phòng ngừa. Mình còn chưa muốn chết.

"Đại nhân, ngài yên tâm, nô tài đi liền." Trương Hoài nhẹ gật đầu. Suy nghĩ một chút lời phò mã dặn, nếu Triệu Minh muốn mình lấy thứ gì đó, trước tiên phải đưa tới Văn phủ. Sự tình cũng coi như làm xong. Có điều, phò mã nào biết Triệu Minh sẽ gọi mình? Thôi. Vẫn là tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ nhận thưởng a.

Tiêu Thành Diễn an ủi Văn Nhân Lạc "Lạc Nhi, nàng yên tâm, ai dám khi dễ nàng, ta sẽ bắt hết lại. Nhưng sao nàng vẫn chưa khá hơn." Văn Nhân Lạc giờ phút này vẫn còn ở trong trạng thái thất thần.

"Diễn, sao Diễn lại khóc?" Trên tay bỗng nhiên nhỏ hai giọt nước, lạnh buốt lấy. Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mặt mũi Tiêu Thành Diễn tràn đầy nước mắt. Vươn tay ôm lấy mặt nàng. Cẩn thận lau sạch lấy nước mắt trên gương mặt.

"Lạc Nhi sẽ không có chuyện gì đâu, Lạc Nhi sẽ không có chuyện gì đâu." Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực. Nếu Triệu Minh cũng không có giải dược, vậy mình phải làm sao bây giờ? Sẽ không, Triệu Minh nhất định có giải dược, nhất định có.

"Diễn, không có chuyện gì đâu, Diễn đừng thương tâm." Văn Nhân Lạc dụi dụi con mắt, ban đêm không dám ngủ, con mắt lại đau.

"Lạc Nhi, mệt à, nghỉ ngơi một chút đi." Tiêu Thành Diễn thấy trong mắt nàng đầy tơ máu, đau lòng "Lạc Nhi yên tâm, ta sẽ luôn ở đây trông coi nàng."

Văn Nhân Lạc an tâm nhẹ gật đầu, nằm ở trong ngực nàng, chậm rãi nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau, đã phát ra tiếng thở đều đều.

Tiêu Thành Diễn liền an tĩnh ngồi một bên nhìn xem nàng.

"Phò mã gia, có người trong nha môn cầu kiến." Tiểu Niên chạy vào.

"Suỵt." Tiêu Thành Diễn đem ngón trỏ để trên khóe miệng. Nhìn Văn Nhân Lạc đã ngủ say.

Tiểu Niên thấy vậy, vội vàng nhẹ gật đầu. Nhẹ giọng đi đến cạnh giường. Nhỏ giọng nói "Phò mã gia, nha môn Trương Hoài cầu kiến ngài."

Tiêu Thành Diễn vội vàng gật đầu, trong nội tâm dấy lên hy vọng "Tiểu Niên, trông coi công chúa. Chờ ta trở lại." Nhẹ nhàng đem Văn Nhân Lạc thả trên gối. Lại bước nhẹ ra cửa. Lần này hắn nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ. Triệu Minh khẳng định có giải dược. Nghĩ đến, bước chân cũng nhanh hơn.