Từ sau ngày chuyển vào nhà khách của thành Lạc Cư, các thú nhân ba tộc và thú nhân Chim Đỏ đã biết thế nào là nhà, là nơi ở thật sự.
Họ nhìn thấy tiểu thú nhân học chữ viết chữ, thứ kí hiệu diệu kì mà họ từng nghĩ chỉ có thần mới có, giờ đây thú nhân Lạc Cư có.
Họ thấy các thú nhân già chiều chiều uống trà nhàn nhã bên gốc cây cao, cùng nhau kể chuyện, đàm đạo việc thành việc nước, truyền thụ cho nhau những kinh nghiệm sống quý giá, nhiều thú nhân trẻ còn ngồi cùng họ, nghiêm túc lắng nghe học hỏi. Thái độ tôn trọng ấy của các thú nhân trẻ khiến họ ao ước.
Thậm chí các vị thú nhân già kia còn nhận đơn hàng làm ra các sản phẩm đẹp đẽ phục vụ cho tộc mình.
Ngoài ra họ cũng may mắn được gặp một vài thú nhân mất chân phải chống gậy di chuyển, họ biết chữ, biết làm những món đồ vô cùng độc đáo...
Những công việc ấy cho họ thức ăn, cho họ cuộc sống tốt đẹp không dựa dẫm vào ai.
Đây là điều mà các tộc khác chưa từng có kể cả tộc chim Yến, Én, Sẻ, ba tộc chăm lo cho thú nhân già và thú nhân tàn tật nhất.
Một vài phụ trong nhóm Chim Đỏ bắt đầu rục rịch muốn xin ở lại đây, họ muốn cuộc đời mình sau này sẽ như vậy, sống ở một nơi xinh đẹp, được tôn trọng yêu thương tới già và không bao giờ bị coi là vô dụng.
Ngoài những thú nhân từng được gọi là thú nhân lạc loài ra, thì họ, nhóm Phụ trên toàn thú thế chính là những thú nhân phải từng trải qua nhiều đau khổ, đối diện với rất nhiều sự ghét bỏ. Trong họ không ai là không ao ước được sống một cuộc sống yêu thương và công bằng.
Lạc Cư lại là một nơi như thế, nơi các Phụ cười nói, được làm mọi điều mình thích, ở trong những ngôi nhà đẹp nhất, khoác lên mình tấm áo đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, được yêu thương, được theo đuổi và được cống hiến – họ muốn được sống như vậy.
Một số thú nhân già trong tộc Chim Đỏ sau khi nghe thấy những ý định đó của họ liền lên tiếng phản đối, nhưng sự phản đối đó lại yếu ớt vô cùng khi họ nghĩ tới cách đối xử của tộc nhân mình dành cho họ.
Một tộc nhân như thế đáng để họ đi theo sao?
Riêng ba tộc còn lại sau khi biết cách thức thành lập của thành Sóc liền rục rịch xin gia nhập.
Nhưng rất tiếc lời chưa kịp thốt ra những thú nhân tộc lớn đã tới, vượt biển trong tình trạng khốn khổ mà tới.
….
Cũng vào buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống, những thú nhân mệt mỏi, đói khát ập bờ, họ bò lên bờ, tóm lấy cỏ xanh nhét vào miệng, vơ lấy những gì có thể ăn được ngấu nghiến như ma đói.
Hơn ba trăm thú nhân rũ rượi nằm lê lết trên bờ cát, nhìn mặt trời xuống biển, mặt mày hốc hác bơ phờ.
Nhóm thú nhân tuần tra nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của họ và báo về thành.
Không giống như lần trước, lần này Tân cho người tuần tra theo sát những thú nhân ấy, anh quyết định không ra mặt gặp gỡ họ ngay lúc này, bởi ngoài kia toàn là thú nhân tộc lớn, Chim Đỏ, Chim Ưng, Chim Khuyên, Chim Đại và cả đôi ba thú nhân tộc chim vừa như Chim Vàng Anh...
Họ ghét Lạc Cư, hay nói đúng hơn họ ghét thú nhân lạc loài, rất ghét vì thế anh phải quan sát cái đã.
Nhóm thú nhân vừa cập bến đã trải qua một hành trình kinh khủng trên biển, sóng lớn đánh chìm không ít tảng cây nổi, giết chết không ít thú nhân của họ, thậm chí có vài thú nhân tộc chim nhỏ đã bị tuyệt diệt.
Cuộc hành trình đau thương này cuối cùng cũng đến đích, nhưng ai cũng nghi ngờ trách móc pháp sư Chim Đỏ.
Không lời mỉa mai bóng gió, thì là ánh nhìn căm tức, nghi ngờ trách móc.
Pháp sư Chim Đỏ tức tối không thôi, ông ta hậm hực quỳ khấn như một con chiên ngoan đạo ngay khi cập bờ, hướng về ánh hoàng hôn mà kể tội những kẻ sau lưng mình.
Ôi pháp sư ngươi thật chẳng đáng làm kẻ dẫn dắt đức tin cho tộc mình, ngươi đang tiếp tay tạo ra những thú nhân tội lỗi!
Còn nhóm thú nhân tầm thường nhỏ yếu hơn thì sao, họ nghi ngờ âm thầm tự hỏi: Cuộc di dân này đáng sao? Sao thần thú lại để họ khổ thế chứ? Tại sao? Thật bất công!
Đa số các tiểu thú nhân của họ đã đắm mình vào biển khơi làm mồi cho quái vật biển, số ít còn lại cũng chỉ còn hơi tàn.
Y sư các tộc họp nhau bàn cách chữa trị nhưng không mấy khả quan.
Ngày mới lại lên, sau một đêm hồi sức các thú nhân trong những tộc lớn bắt đầu tản ra đi săn thú.
Trong rừng thú nhân Lạc Cư nhận chỉ thị bắt đầu hành động, họ chặn đường tất cả các thú nhân tộc kia, yêu cầu họ không được đi vào sâu vì trong này là địa bàn của Lạc Cư.
Lạc Cư cho phép họ săn thú, hái hoa quả ở khu vực gần biển, không cho phép họ đi vào sâu hơn.
Thế nhưng những thú nhân tộc lớn sao chịu. Thường thì khi gặp nhau các thú nhân lạc loài phải tự lo mà trốn đi, tránh đối mặt với họ chứ làm gì có quyền ra điều kiện tranh giành địa bàn săn thú như này.
“Hừ lũ thú nhân lạc loài tụi bây, đừng tưởng lấy gì đó vẽ lên trán là thành thú nhân được thần thú chấp nhận. Cút đây là nơi của bọn tao, bọn tao muốn săn ở đâu là quyền của bọn tao, lũ mọi rợ như tụi bây có quyền lên tiếng can ngăn sao?”
Một thú nhân Tộc Chim Đỏ lớn tiếng chửi bới, giọng điệu khinh khi ấy quả là không khác trước kia là bao, thậm chí có phần nhỉnh hơn.
Nhưng thú nhân Lạc Cư đâu còn như xưa, họ cương quyết không cho thú nhân các tộc khác đi vào sâu hơn, thế là một cuộc ẩu đả đã diễn ra.
Nhưng những con ma què đến từ biển kia làm sao bằng các thú nhân cơm nước đầy đủ, ngày chơi đêm ngủ như Lạc Cư kia chứ, vài cú đấm được tung ra bọn chúng đã gục.
Các thú nhân Lạc Cư không khách khí xách họ về trả cho các tộc nhân của họ.
Khi nhìn thấy thú nhân lạc loài, pháp sư ba tộc la ầm lên.
“Cút, thú nhân lạc loài các ngươi sao lại ở đây? Còn dám đã thương thú nhân của thần thú.”
Nghe vậy thú nhân Lạc Cư cười lớn. Phương chỉ vào trán mình:
“Các vị có mắt không? Không thấy chúng tôi có ấn kí à!”
“Bọn mày tự vẽ ra thì có, đúng là lũ sao chép, lũ lạc loài. Cút! Đây là vùng đất thần thú dành cho những con dân của ngài”
Thú nhân ba tộc xôn xao chửi lớn.
Các thú nhân Lạc cư không thèm cãi vã với những thú nhân tự cho là đúng kia. Họ hóa hình lần lượt bay đi trở về thành báo lại cho Vương.
Tân lường trước, rất có thể họ sẽ phải đối mặt với thú nhân các tộc lớn sớm thôi, nên ngay lập tức anh cho người đi gọi lực lượng thú nhân mạnh nhất tộc Chim Sóc về thành chủ.
Quả như Tân dự đoán, chỉ sau hai ngày gặp được thú nhân Lạc Cư, nhóm các thú nhân tự cho mình là con của thần đã kéo đến.
Nhìn thấy nơi ở của Lạc Cư họ gào thét yêu cầu Lạc Cư trả lại nó cho họ vì đây là nơi dành cho họ không dành cho những tội nhân, những thú nhân thấp kém.
Tân khoác lên mình tà áo dành cho vương đi ra đối mặt với họ, phía sau anh là toàn bộ thú nhân Lạc Cư, thú nhân Chim Sóc và cả thú nhân ba tộc Yến, Én, Sẻ, cùng nhóm thú nhân già, tàn tật, Phụ Chim Đỏ.
Phong thái xuất hiện của Tân rất uy quyền, gần như khiến các tộc trưởng bộ lạc chim phải im lặng trong một thoáng vì quá ngỡ ngàng.
Trong ánh mắt của các thú nhân tự cho là con của thần ánh lên sự ghen tị, tham lam và cả một cái gì đó sung sướng.
Họ nghĩ rằng: Nếu đuổi cổ lũ thú nhân lạc loài này đi, thì những gì trước mắt sẽ thuộc về họ.
Các tộc trưởng nhìn trang phục của Tân đầy thèm thuồng, đó nên là thứ họ phải khoác lên chứ không nên để một tên thú nhân lạc loài như vậy mặc, quả là làm ô nhục món quà của thần thú.
“Lũ thú nhân tội lỗi.” Tộc trưởng Chim Đỏ chỉ vào Tân.
“Bọn ăn cướp! Cút đi, cút khỏi nơi thành dành cho bọn tao, cút đi lũ tội lỗi!” Bên cạnh ông ta tộc trưởng Chim Đại cũng hùa vào.
Chỉ chờ có thế toàn thể thú nhân có mặt nơi đây đồng thanh la lên, chửi bới thú nhân Lạc Cư là thú nhân tội lỗi, bọn ăn cướp, kêu gào họ trả lại những gì nên thuộc về các thú nhân của thần thú. Còn thú nhân lạc loài hãy cút đi mà sống cuộc đời như trước kia.
Đây là lời nói của những kẻ được coi là con của thần ư? Thật lố bịch.
Một vài thú nhân tộc Chim Đỏ đứng đằng sau đội hình hỗn loạn của tộc chim nghe vậy nhíu mày.
Cho dù trước kia họ rất ghét thú nhân lạc loài nhưng cũng chỉ xua đuổi, chứ chưa bao giờ đổ lỗi, buộc tội như thế này.
Không lẽ cuộc vượt biển vừa qua đã làm thay đổi họ sao? Điều gì đã biến những thú nhân cao quý trở nên khùng điên như lũ thú dại vậy?
Quả đúng là vậy, những thú nhân tự cho là cao quý kia sau cuộc hành trình khốn khổ đã không thể nào kìm được bản tính thật.
Họ đã chứng kiến tộc nhân của mình chết một cách thảm thương trong miệng sóng, thậm chí chính tay họ còn đẩy thú nhân tộc mình vào chỗ chết khi nhẫn tâm cắt đi dây nối các tảng cây nổi với tảng đang gặp nạn, tựa tay đưa bạn mình vào miệng sóng dữ.
Cuộc hành trình đầy gian nan nhuốm máu đồng loại ấy đã khiến họ trở nên điên cuồng. Nước càng đi càng ít, thức ăn cũng vậy. Trước kia họ có thể nhường nhau nhưng lúc đó thì khác, ai cũng khao khát được sống.
Có nhiều thú nhân đã nhẫn tâm đẩy bạn mình xuống nước chỉ để có được chút ít nước ngọt và thức ăn. Khi đi đến cùng cực bản chất sâu trong họ trỗi dậy, chỉ còn biết lấy mình, tham lam, điên loạn.
Chính vì thế mà giờ đây khi nhìn tới những thứ tốt đẹp nằm trong tay những thú nhân đã từng bị họ ghét bỏ, coi khinh, các thú nhân tộc lớn chả thèm giữ ý, hay cố tỏ ra phong thái như xưa. Bây giờ họ chỉ muốn những thứ trước mắt đây thuộc về họ cho dù phải đổ máu.
Pháp sư tộc Chim Đỏ bước lên đưa cao tảng đá có hình vẽ hô lớn:
“Đây là dấu chỉ của thần, người muốn chúng ta tới đây, thì đây là của chúng ta. Thú nhân lạc loài mau cút đi!”
Khi các thú nhân lạc loài nhìn thấy tảng đá có hình vẽ kia họ kinh ngạc đến mức khó khép miệng khép mắt.
Kia chả phải là tác phẩm nghệ thuật đầu tiên của Đông sao? Sao giờ lại được cho là dấu chỉ của thần vậy?
Họ nhìn nhau không biết nên cười hay thương cho sự mù quáng kia đây.
Nhưng rất tiếc pháp sư cao ngạo kia đâu biết gì. Ông ta la lối nâng tảng đá qua đầu đi một vòng cho mọi người nhìn.
Một vài thú nhân Lạc Cư thậm chí còn có ý định, muốn về nhà vác ra cho ông ta vài hình vẽ để thay cái tác phẩm đầu tay xấu xí kia. Chứ để ông ta tung hô nó là dấu chỉ của thần họ thấy hơi không phải lắm, hơi xấu, cũng không được hoàn hảo cho lắm.
Tân nhíu mày. Anh nhìn nhóm thú nhân đông đảo gầy gò trước mặt huýt lên một tiếng trấn át trận hô vang vô nghĩa kia, lạnh lùng lên tiếng:
“Xin các vị hãy biết tôn trọng thần thú, đây là vùng đất của Chim Lạc do chính thần thú ban tặng cho chúng tôi. Tảng đá ngài đây đang cầm là một trong những tác phẩm nghệ thuật của Lạc Cư không biết vì sao lại lạc tới chỗ các vị?”
Lời Tân vừa ra, pháp sư Chim Đỏ liền chặn lại:
“Im đi đồ thú nhân tội lỗi, hãy cút khỏi đây khi bọn tao còn lòng khoan dung.”
“Thưa pháp sư.” Bất thần một giọng nói già nua vang lên, đó là thú nhân tộc Chim Đỏ đã bị chính họ bỏ rơi.
Ông bước ra:
“Ngài nói chuyện thật là khó nghe, ngài không nên xúc phạm những thú nhân có ấn kí, Chim Lạc đã có tên của mình, ngài đừng làm mất mặt tộc Chim Đỏ ta.”
“Ha ha thú nhân già vô dụng kia, ngươi là đồ phản bội, ngươi đi theo tộc chim lạc loài, sống cùng họ, ăn đồ họ, ngươi đã là thú nhân lạc loài thú nhân tội lỗi, tộc Chim Đỏ ta không cần thú nhân như ngươi.” Pháp sư Chim Đỏ quát lớn.
Những thú nhân Chim Đỏ trong nhóm bên Tân nghe vậy không khỏi bàng hoàng. Đây là thú nhân của họ sao? Điều gì đã biến họ ra như vậy?
Cho dù họ đã bị chính tộc nhân của mình bỏ lại, nhưng họ hiểu, bởi lúc đó họ có đi cũng chỉ thêm gánh nặng cho các thành viên trong tộc, nhưng giờ đây khi gặp lại nhau, một lời yêu thương thăm hỏi không nói được, lại sẵn sàng buộc tội trục xuất họ chỉ vì họ ở với những thú nhân đã cứu mình nhưng không may trước kia lại thuộc tầng lớp chim thấp kém.
Một thú nhân tàn tật bước ra, anh ta hướng ánh mắt về phía thành viên Chim Đỏ bên kia, quỳ xuống.
“Tôi quỳ đây cúi lạy trả lại ơn cho tộc mình, từ nay tôi không còn là thú nhân Chim Đỏ mà là thú nhân Lạc Cư.”
Tiếp đó anh ta nhìn về hướng tộc mình hét lớn:
“Bạn đời của ta, em nếu nghe thấy hãy qua đây, ta muốn em sống tốt, muốn con chúng ta lớn lên có chữ nghĩa, có áo đẹp, có cơm ngon. Hãy qua đây, vì gia đình, tôi tình nguyện rời bỏ nơi đã ruồng bỏ tôi, nguyện mang tội để con cái tôi được sống đúng nghĩa, sống trọn vẹn, sống với tư tưởng tốt đẹp.”
Trong nhóm thú nhân tộc lớn một Mẫu khô gầy xơ xác nắm tay một tiểu thú nhân cũng gầy như mình bước ra.
“Không được, nếu cô đi qua kia chúng tôi sẽ trục xuất cô khỏi tộc!” Tộc trưởng Chim Đỏ quát lên.
Nhưng Mẫu đó vẫn bế tiểu thú nhân lên, bước từng bước về phía trước.
Từng hình ảnh khốc liệt trên cuộc hành trình gian nan của họ hiện về trong não cô, nước mắt cô lăn dài vì bạn mình. Những kẻ điên cuồng sau lưng cô đây đã từng nhẫn tâm bỏ rơi bạn mình khi gió bão tới, đã để họ phải nhịn đói chỉ vì họ vô dụng.
Cô không muốn sống ở nơi như thế nữa, trục xuất thì đã sao, không sao cả, bởi người trước mặt cô đây là bạn đời cô, người cho cô mái nhà thật sự.
Khi không có anh có lẽ cô phải cần tộc nhân mình, nhưng giờ anh đã về vậy đi đâu cũng được, tới đâu cũng được, ở với ai cũng được. Những đau thương cô đã trải qua giúp cô nhận ra rằng, không nhất thiết phải sống trong tộc mình khi chính họ không thèm quan tâm đến cô lúc hoạn nạn khó khăn.
Thú nhân kia nhổm người dậy chạy thật nhanh về phía trước ôm lấy bạn đời và con mình.
Anh đã quyết tạm biệt gốc rễ mình, từ nay anh chỉ còn gia đình mình, tìm đến một nơi ở mới mà sâu trong anh cho là tốt đẹp, đáng để chọn lựa, một nơi anh biết mình sẽ không trở nên vô dụng.
Anh nhìn về phía những con người điên cuồng la hét kia, không ít Mẫu im lặng rơi nước mắt giữa nhóm thú nhân điên cuồng.
Làm ơn đi hãy bình tĩnh lại đi những thú nhân tự cho mình là mạnh mẽ, hãy lắng nghe những thú nhân các ngươi cho là kẻ yếu! Nhìn họ đi họ đang tuyệt vọng, đang đau khổ, các ngươi không thấy sao?
Nhưng rất tiếc lời than của anh không thể nào chạm tới được những trái tim khô cằn chai sạn đầy tham lam kia được.