Cả ba nhìn nụ cười của Đông với ánh mắt cực kì khó hiểu. Lĩnh cúi xuống nhìn Đông sau khi lay tay Vân thì nhìn tay mình cười ngu, cậu hỏi nhóc:
“Em tính làm gì vậy?”
Đông quay qua miệng vẫn chưa thôi cười, ra chỉ: - Em muốn họa một bức hình che đi vết bớt của chị ấy.
Nghe vậy Lĩnh giật mình, cậu sao lại quên có một thứ có thể che đi vết bớt trên da người ở thời hiện đại - đó chính là hình xăm.
Lĩnh nhìn khuôn mặt với vết bớt đen trải rộng của Vân hơi lưỡng lự. Liệu có thể che hết được chăng.
Mọi người trong tộc giờ đây đều có thể hiểu Đông nói gì, nên rất nhanh khi Đông vừa kết thúc đưa tay, Mi vội chộp lấy vai cậu bé hỏi dồn:
“Em nói gì, họa hình lên mặt Vân?”
Đông gật đầu, cậu nói: - Anh còn nhớ màu hoa sen cạn khi dính vào tay em rửa nước không ra không?
Mi gian nan gật đầu.
Đông tiếp tục: - Chính là nó, nếu dùng màu sắc và họa sắc che lên sẽ không còn xấu như vậy nữa.
Lĩnh bên cạnh cậu nói thêm vào:
“Ở nơi em sống trước kia có một loại hình nghệ thuật gọi là xăm, chuyên vẽ những hình mình yêu thích lên da người, ở bất kì vị trí nào mình muốn, nhưng mỗi khi đã xăm thì nó sẽ in hằn cả đời không thể xóa. Nhưng nếu như Đông nói, dùng màu hoa sen cạn để vẽ, em nghĩ có thể xóa, cũng có thể rất đẹp.”
Vân nhìn Lĩnh, Đông cũng nheo mắt nhìn cậu. Cậu bé như phát hiện ra một lục địa mới trong ngành hội họa của mình vậy, đôi mắt phát sáng đuổi theo miệng Lĩnh hy vọng anh nói nhiều về nó.
Nhưng rất tiếc thời gian không còn nhiều dành cho Vân. Khi không biết làm thế nào để che đi vết sẹo cô đã buồn bã đến thế nào, giờ đây khi biết có cách để thử Vân lại nôn nóng.
Nếu nó thành công đây chính là hạnh phúc cả đời cô, rất đáng để thử, còn thất bại, không sao cả, lại cứ tiếp tục thế thôi.
“Em thử cho chị đi!” Vân nói với Đông, đôi tay cầm bộ đồ của cô run rẩy.
Mi giật vội bộ đồ khỏi tay Vân, nói với Đông:
“Con nhóc này nó cứ tự ti về ngoại hình của mình hoài! Đông làm đi em, coi như đây là giấy nháp để em thử loại hội họa mới.”
Vân nghe vậy cười méo mó nhìn Mi.
Lĩnh cũng ủng hộ Đông, nếu nó thành đây chính là một món quà dành cho những người có thẹo xấu xí trên cơ thể.
Đông vội chạy đi lấy màu, cậu chọn lấy tất cả những màu sen cạn mình mang theo.
Đây là đồ tự nhiên nên chắc chắn không độc hại như mực xăm ở trái đất mà Lĩnh biết, nên cậu rất yên tâm với loại mực tự nhiên bất chấp nước này, đồng thời cũng mong ngóng điều nó có thể làm được cho các thú nhân nơi này.
Đông đưa màu tới trước mặt Vân, hỏi cô: - Chị muốn em họa hình gì, bằng màu nào?
Vân nhìn bốn năm cái bát đựng màu trước mặt hơi lưỡng lự. Lát sau cô chỉ vào màu bạc và nói:
“Vẽ cho chị một con chim lạc màu bạc, có điểm chút ánh xanh đen ở đuôi.” Màu bạc là màu ấn kí tộc loài của anh trai cô, cũng là ấn kí tộc loài của toàn thể thú nhân Lạc Cư, còn màu xanh đen chính là màu lông thú của Phương thú nhân.
Cả ba còn lại hiểu ý cười cười không nói gì. Đông bắt đầu pha màu.
Lĩnh bên cạnh quan sát mặt Vân lên tiếng gợi ý:
“Em nên tạo một màu nền sáng cho phần da màu đen trước, như vậy mới dễ lên hình.”
Đông ngắm nghía chốc lát liền gật đầu. Cậu chọn một cách hoa hồng nhạt bôi kín phần da đen tạo ra một lớp màu gần sát với màu da của Vân, rồi bắt đầu họa từ đôi mắt kéo xuống.
Đông cực kì chăm chú làm việc, chiếc bút lá giúp cậu chàng phát huy tài năng nghệ thuật của mình lên một đỉnh cao khác, các đường nét tạo ra dứt khoát và thanh thoát đến không thể tưởng tượng nổi.
Màu nắng bên thềm đang nghiêng đi, tiếng trống hội đầu đình dập dìu vang lên. Thời gian Vân hẹn Lục để diễn kịch đã qua đi từ lâu, nhưng không một ai trong gian phòng khách nhà Mi còn nhớ, bởi bức họa chim lạc đẹp đẽ đang dần thành hình uốn lượn bên mặt cô.
Nơi ấy theo tay Đông càng đưa bút càng trở nên sắc sảo quyến rũ lạ thường, vài ba sợi tóc vàng của Vân bị gió lay nhẹ rủ xuống, màu bạc ánh lên, đan xen chút xanh đen đậm ma mị đến mê người.
Tay Mi run lên, anh nắm chặt cánh tay Lĩnh, bồi hồi. Đây là thứ nghệ thuật ma quỷ gì vậy! Nó đang cứu lấy một khuôn mặt! À không phải nói là nó đang nâng cấp một khuôn mặt! Quá thần kì!
Nét bút cuối cùng kéo nhẹ qua xương quai hàm của Vân dừng lại. Đông nhễ nhại mồ hôi, tay cậu bé vẫn còn run, đôi cậu loạng choạng lui ra. Thân mình cậu bé lung lay như muốn đổ, rất may là va trúng Lĩnh, nếu không cậu đã ngã.
Lĩnh thuận thế giữ chặt cậu bé, đôi mắt nhạt màu, cùng cánh chim bạc ở mi tâm như phát sáng đuổi theo mỹ nhân vừa mới ra đời.
Vân quá đẹp, hình chim lạc màu bạc ánh lên đầy quyến rũ, ở đuôi cánh và đuôi chim uốn lượn kia điểm chút màu xanh đen bí ẩn. Hình vẽ ấy hòa cùng làn da màu tóc sáng màu, càng tô Vân lên như một mĩ nhân thời cổ xưa.
Vân run tay vươn lên nhưng không dám chạm vào, đôi mắt cô lo lắng nhìn cả ba người đang nhìn mình không rời trước mắt, đôi môi run run, cô cất lời:
“Sao... sao rồi... trông như... như thế nào!?”
Mi nuốt một hơi nước bọt, phóng vội ra sân giếng lấy một thau nước đầy bưng vào nhà, đặt xuống đất, rồi nói:
“Mau, em qua đây tự nhìn đi!”
Vân đứng lên, cô chần chừ đi tới, ngó mặt vào trong, đôi mắt vẫn nhắm tịt không dám mở ra.
Sau vài lần hít sâu, Vân dần dần mở mắt. Hình ảnh đập vào mắt cô hoàn toàn khác lạ, một thoáng đó cô như không còn nhận ra chính mình.
Màu đen xấu xí cô không muốn nhìn nhưng phải phô ra đã biến mất, nhường lại cho chút hồng nhạt tươi tắn, ánh bạc ma mị, điểm xanh đen bí ẩn.
Hình con chim Lạc sống động lượn bên má như được sinh ra trên là da cô, nó như một phần không thể tách rời trên khuôn mặt cô.
Vân run tay muốn chạm vào nó, nhưng lại không dám.
Lĩnh ngồi xuống nói với cô:
“Cứ chạm thử đi, màu sắc loại hoa sen cạn này nước thường không thể rửa trôi, trừ nhựa cây của nó. Khi nào em muốn xóa chỉ cần dùng nhựa cây bôi lên là xóa được.”
Vân ngước nhìn Lĩnh, đôi mắt cô ứa lệ, cánh tay vẫn cứ run chạm vào hình vẽ trên mặt.
Vân vuốt ve nó, khóe miệng phát ra những tiếng khóc chứ cả nỗi buồn, lẫn niềm vui.
Cô vùng dậy ôm chầm lấy Mi, lấy Đông, lấy Lĩnh rồi không kịp lấy bộ đồ, vòng qua ba người chạy vội về đình.
Bóng mái tóc vàng tung lên trong nắng hoàng hôn, như hôn lấy ánh nắng, hôn lấy hạnh phúc đời mình.
Cô chạy thật nhanh như lao ra khỏi nhà tù do chính mình tự xây bao lâu nay, đi tìm hạnh phúc đang đợi mình ngoài kia.
Mi cười thỏa mãn, anh nói:
“Qua xuân lại thêm một đôi nữa rồi!”
Lĩnh bên cạnh chêm vào:
“Thế anh có tính qua xuân không!?”
Mi nhớm mày nhìn cậu, quay lại lấy xuống bộ áo dài dành cho Vương ném cho cậu:
“Cút về nhà tặng ông Vương nhà cậu đi. Anh không tiễn!”
Biết là mình lại chọc giận người ta, Lĩnh cười vang dắt Đông rời nhà Mi ném lại một mớ hỗn độn họ bày ra đó từ sáng tới giờ mặc kệ cho Mi dọn.
Mi nhìn bộ áo dài xám xanh trên bàn thở dài không biết phải làm gì. Giờ người ta hết cần nó rồi, bỏ cũng tiếc đem tặng cho Lục cũng không hay.
Mi vò đầu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị ra đình hóng chuyện ăn uống, còn bộ đồ đành ném đó tính sau.
...
Lĩnh trở về nhà, cậu nhìn bộ áo dài trên tay, quyết định chờ dịp không bằng chọn dịp. Cậu đi thẳng vào nhà, đi tới phòng làm việc của Tân gõ cửa.
Giọng của Tân vọng ra:
“Ai thế?”
Lĩnh đáp:
“Em nè!”
Tiếng cười của Tân vang lên cùng tiếng bước chân hướng về phía cửa. Anh nói đang khi mở cửa:
“Sao hôm nay bày vẻ gõ cửa-”
Lời anh nói đột ngột bị cắt ngang khi cánh cửa vừa mở và cả người Lĩnh đổ vào thân anh, rồi đẩy cả hai vào phòng, chân cậu đá về sau đóng cửa phòng làm việc lại.
******
Chủ nhật vui vui cho ba chương.
Mình đăng nhưng chưa rà kĩ, có sai sót gì nhớ nhắc nhé! Thương thương cả nhà!