Lạc Cư

Chương 73: Màu sắc diệu kì






Bên nhà Mi, Đông và Mi đang xem xét tấm vải bạc ánh vàng to lớn. Công của thú nhân Biêu rất lớn. Mi biết Lĩnh muốn nó là món quà bí mật tặng Vương, nhưng anh không đủ sức để điều đó xảy ra nhanh chóng.

Nên tối qua sau khi Lĩnh và Đông rời khỏi nhà anh, Mi quyết định đi qua nhà Biêu nhờ các thú nhân già hỗ trợ.

Khi nghe chuyện tất cả đều tán thành, họ muốn Vương của họ không chỉ đặc biệt mà còn phải uy nghi nữa. Một bộ trang phục độc đáo là không thể thiếu.

Năm thú nhân già cấp tốc dệt thâu đêm, cuối cùng đến sáng liền giao thành phẩm qua. Đó là một tấm vải bạc ánh vàng mềm mại đẹp đẽ, nhìn sang quý vô cùng.

Ngay khi họ vừa giao thành phẩm liền nghe tin Miễu sinh, tất cả không thèm chờ cất đồ, ném vải trên bàn trà, chạy qua nhà Miễu ngay.

Giờ về Mi mới có thời gian xem xét lại nó.

“Em xem, giờ chúng ta vẽ hình cho nó, hay chờ may xong rồi vẽ?” Mi hỏi Đông.

Cậu bé ra chỉ: - Em nghĩ là chờ may xong đi, lúc đó định khung mới chuẩn, vẽ giờ lại khiến anh khó may khó cắt.

Mi gật đầu, anh dùng răng nanh thú bay – loại dao sắc nhất hiện tại họ có, chuyên dùng cắt vải bắt đầu cắt dọc theo hình mẫu đã có từ hồi may áo dài cưới cho nhà Vương.

Đông bên cạnh chăm chú nhìn xem, cậu bé biết sau hôm nay cậu sẽ phải tự tay may cho Vương và anh Lĩnh nhà mình, những món đồ đặc biệt như này tốt hơn hết nên để người nhà mình tự làm, lần nhờ này hy vọng là lần cuối cùng.

Phần cắt rất nhanh đã hoàn thành, giờ đến phần may. Đông biết may quần ống rộng nên đã phối hợp với Mi. Theo lời khuyên hôm qua của Lĩnh họ chọn màu đen may quần.


Ngay lúc này ngoài sân liền vang lên tiếng dép gỗ va vào gạch. Cả hai nhìn ra liền trông thấy Lĩnh đang đi vào đây.

“Hậu tới rồi đó à!” Mi chào.

Lĩnh xua tay:

“Anh đừng gọi vậy, khi nào có nhiều người, hay gặp nhau ở buổi họp hành gì thì gọi em thế là được, còn bây giờ cứ gọi em là Lĩnh đi.”

Mi phì cười, sửa lời:

“Ừ, anh cũng không quen gọi em là Hậu, gọi thủ lĩnh là Vương thì không sao, chứ gọi em là Hậu anh cũng ngái miệng lắm.”

Lĩnh phì cười nói với anh:

“Em nghe còn ngái tai chứ huống chi là anh gọi.”

Cậu đi tới nhìn hai người đang luồn kim may áo, ngạc nhiên:

“Gì vải dệt xong rồi? Nhanh vậy!”

“Anh nhờ các thú nhân già hỗ trợ đó, chỉ mình anh và Đông biết bao giờ mới xong.” Mi đáp.

Lĩnh ngồi vào phản kế Đông, mâm mê lớp vải bóng loáng sáng bạc ánh vàng nháy lên khi cậu nghiêng tay, thích thú:

“Đẹp thật, loại hoa này như làm bóng sợi vậy, dệt lên nhìn như vải phi bóng vừa dày dặn lại vừa đẹp.”

“Đúng thế thật, các loại hoa chúng ta dùng trước đó cũng đẹp nhưng độ bóng không thể bằng thế này được.” Mi nói, rồi đề nghị, “anh đề nghị kể từ nay chúng ta nên dùng màu hoa này để nhuộm vải chuyên dùng cho áo dài đi.”

Lĩnh gật đầu:

“Được, nếu đã nhất trí dùng nó vậy em phải nhờ Tân đem người đi hái thêm hoa về trồng mới được, nó rất nhiều màu, nhưng riêng màu bạc ánh vàng này tuyệt đối chỉ ấn định dùng cho Vương.”

Mi cũng gật đầu, anh kết nút chỉn chuyển qua tà thứ hai. Bàn tay khéo léo không ngừng khâu, miệng chuyên tâm nói chuyện với Lĩnh:

“Em phải thông báo chuyện này cho toàn tộc để mọi người rõ. Anh tin toàn bộ thú nhân sẽ chấp nhận nó.”

Đông hoàn thành cái quần rất nhanh. Cả hai anh em dắt tay nhau về nhà ăn trưa, chiều lại qua.

Chiều nay rất có thể phần áo đã xong, Đông sẽ bắt đầu vẽ hình chim lạc lên, nếu ổn có thể mai là giao hàng được rồi. Cái áo duy nhất này hoàn cũng nhanh quá đi! Lĩnh vừa đi vừa tính, vừa tổng kết, chép miệng vào sân nhà.

Lũ hoa rực màu dưới ánh nắng đung đưa theo gió phả mùi thơm khắp không gian, khiến người ngửi cảm thấy thư thái. Mùi hương ấy bay theo từng bước đi của hai chủ nhân, theo tới tận khi họ vào bếp và thưởng thức bữa trưa ngon miệng của thú nhân.


Trưa qua đi Đông và Lĩnh lại nắm tay nhau, mang theo một lượn lớn hoa sen cạn, đội nắng phóng qua nhà Mi, phía sau họ Be và Gi cũng chạy ton ton theo.

Nhìn thấy họ thần bí mang đầm đề đồ đi nhanh như vậy, Bom bịu môi:

“Làm cái gì mà thần thần bí bí thế không biết?!”

Tân vừa rời phòng nghe cậu nhóc nói vậy liền nhắc:

“Chuyện của mấy Phụ em quan tâm làm gì.”

Nói rồi anh đi ra sau vườn dựng nhà ấm theo lời Lĩnh dặn, chuẩn bị trồng rau xanh cho mùa đông.

Nhà ấm được dựng khá đơn giản bằng lá chuối và cành cây cao, phủ kín tránh gió luồn vào, cây đủ chắc để tuyết lỡ có rơi nhiều cũng không đánh sập nó là được.

Xong việc ở nhà, anh lại chạy ra Đình xem xem mọi người đã chuẩn bị tiệc mừng tối nay đến đâu rồi.

Nói thật anh cũng rất tò mò với hành động dạo này của Lĩnh, nhưng anh nhịn không hỏi, anh biết dù họ đã là vợ chồng bạn đời chính thức của nhau, nhưng ai cũng cần một khoảng không riêng cho mình. Anh không trách Lĩnh, cũng ủng hộ cậu làm điều cậu muốn, chỉ cần đừng khiến mình rơi vào nguy hiểm khi anh không biết là được.

Lĩnh và Đông không hề biết hai thú nhân nhà mình đang nghĩ gì, họ cứ thế kéo qua nhà Mi.

Đúng như Lĩnh tính với lực tay và sự khéo léo của mình, Mi làm việc xuyên trưa và đã thành công cho ra bộ áo dài bạc đẹp đẽ phù hợp kích cỡ Vương của họ.

Đây là lần đầu tiên Đông thực hiện bản vẽ trên vải, nên cậu bé cực kì cẩn thận lấy một tấm vải khác thử trước.

Theo lời dặn của Lĩnh, Đông chọn màu vàng để họa chim lạc trên ngực áo và phần sau lưng áo. Ở gấu hai tà trước sau áo Lĩnh đề nghị nhóc dùng màu hoa xanh da trời để vẽ cơn sóng, thể hiện cho cuộc hành trình gian nan họ đã đi qua.

Đông dùng hoa Be và Gi tặng đâm nát, rồi dùng mười ngón tay chấm màu bắt đầu vẽ.

Màu sắc lên vải rất nhanh được hút vào, nó khô gần như khi Đông vừa họa xong, tốc độ khô kiểu này khiến Đông phải họa nhanh tay hơn.

Chốc sau bức hình chim lạc uốn mình ra đời. Màu sắc của nó sinh động như thật, hình dáng chim cũng đẹp vô cùng.

Nhìn thành quả này cả nhóm cười tươi. Lĩnh thúc dục Đông nhanh rửa tay. Bên cạnh Mi bắt đầu trải áo dài ra, chèn vào giữa hai tà một tấm lá chuối to tránh trường hợp màu ngấm vào tà sau.

Đông vội đi rửa tay nhưng rất tiếc cậu chà đủ kiểu màu vẫn không một chút xê dịch khỏi tay cậu, nước vẫn trong vắt không có dấu hiệu vẩn đục.

Đông chà muốn đỏ tay mà không được, cậu lo lắng nhìn bàn tay nhuốm màu vàng của mình, đỏ mắt.

Cậu hớt hải chạy vào nhà đưa tay ra trước mặt Lĩnh, rồi ra cử chỉ: - Em không rửa được nó!

Cậu bé chảy nước mắt, miệng méo xệch muốn khóc lớn.


Lĩnh và Mi lo lắng nhìn tay Đông không biết phải làm gì.

Bất ngờ chân cậu bị đụng, Lĩnh nhìn xuống liền thấy Be vốn đang ngoan ngoãn ngồi nhìn họ làm việc ủi chân mình, cậu đang lo nên không để tâm lắm, chỉ nói:

“Đừng quậy Be, anh đang bận.”

Ngay lúc này Gi cắt thân cây màu xanh với những cái lá nhọn của cành hoa Đông vừa cắt tới, nó đứng thẳng người đặt cành hoa trước mặt Lĩnh.

Lĩnh ngạc nhiên nhìn nó, cậu ngờ ngợ ra gì đó, liền hỏi:

“Mày muốn tao dùng nhựa của nó để rửa cho Đông?”

Gi nghe hiểu gật đầu, từ mắt truyền vào đầu Lĩnh một thông tin:

[Lấy nhựa của nó bôi vào tay, rửa qua nước có thể tẩy màu hoa.]

Biết được công dụng đó Lĩnh vội nắm tay Đông, bẻ thân cây ra, bên trong một lớp nhựa trắng chảy ra, thân của cây hoa này thì ra là thân rỗng bên trong chứa toàn là nhựa cây trắng đục.

Lĩnh đổ lớp nhựa lên tay Đông kêu cậu bé xoa nhẹ.

Quả nhiên lớp nhựa rất nhanh nhuốm màu vàng, màu vàng bám chặt vào da tay bắt đầu tan ra. Đông vội chạy ra sân giếng, Mi và Lĩnh cũng đi theo hỗ trợ cậu bé múc nước.

Quả như Gi nói, nhựa của thân cây có thể tẩy sạch bách một cách nhanh chóng màu hoa, trả lại làn da tay bình thường.

“Thần kì thật!” Mi thán.

Lĩnh mỉm cười xoa đầu Gi và Be.

Biết được tác dụng của cánh hoa cả ba ngay lập tức trở lại phòng để họa chim lạc, cho áo của vương.