Vì tiếp đón hai vị khách lạ nên Lĩnh được đặc cách không phải lên rừng, nhưng việc nhà thì không ngơi tay được chút nào.
Cậu chỉ huy hai đứa trẻ đóng xong chuồng nuôi gia súc, rồi đem số lúa đã khô ra kêu Đông và Bom xát hết chúng.
Còn mình thì vòng ra nương thu hoạch lũ hạt cà phê, ca cao, trà vào phơi khô.
Một số hành lá đã lớn cũng được cậu thu vào cắt lá đem phơi, tỏi cũng làm y hệt, hoa ớt cũng không thua kém khoe sắc rực cả một góc vườn, Lĩnh hái hết tất cả đều đem vào phơi khô, một số cây đã cho hạt tiêu đen Lĩnh cũng thu vào phơi tất...
Suốt một buổi sáng cả nhà không ngơi tay tới một giây nào, thậm chí hai chú chó lớn sau khi ăn xong cũng ở lại hỗ trợ chuyền gỗ cho hai đứa nhỏ đóng cọc chuồng gia súc.
Tới trưa khi thành viên đi rừng của tộc trở lại họ liền đem đồ cậu nhờ thu giùm đưa qua. Lĩnh mỉm cười dặn họ chiều chờ mình cùng đi chung.
Khi nhìn thấy hai con chó lớn vẫn đang ở nhà cậu, nhóm Phụ không chần chừ xông vào. Lần này hai con chó đã biết sợ chúng cong mông chạy biến vào nhà chui xuống gầm giường né tránh nhóm Phụ.
Nhìn thấy hành động đó của chúng Đông, Bom, Lĩnh thậm chí là nhóm Phụ cũng phải cười bò.
Cứ như thế nhà Lĩnh thêm hai thành viên, cậu không muốn lúc nào cũng gọi nó là mày hay chó, cậu gọi hai thành viên mới ra hỏi chúng:
“Hai đứa mày thuộc giống thú gì?”
Hai con chó ngốc trưng khuôn mặt ngô nghê nhìn Lĩnh không nói gì. Lĩnh thở dài một cái, tự quyết:
“Nếu chúng bay không nói hoặc không biết vậy từ này cả hai sẽ được gọi là Be và Gi nha.”
Nghe vậy Đông và Bom liền cười. Bom trực tiếp gọi tên chúng:
“Be à, Gi à!”
Hai con chó ngốc nghe vậy liền nhìn qua, cả nhà cười ầm lên thích thú gọi tên chúng. Hai thành viên Be và Gi cứ như vậy được sắp xếp ngủ tại phòng sinh hoạt chung, an nhàn cơm ngày ba bữa.
Tốt tới các Phụ bắt đầu tập trung tại nhà Lĩnh.
Hiện tại Lĩnh chỉ có thể làm mứt dừa trước, còn mứt chuối cậu chỉ hướng dẫn họ cắt phơi khô trước, rồi mới tao đường. Những mứt quả còn lại như hồng, táo... cậu chỉ nói cách sơ qua cho họ biết trước, nếu có thời gian thì tự làm, còn không thì chờ rảnh rang Lĩnh sẽ làm cho họ ăn.
Phòng bếp nhỏ hẹp khí thế ngất trời suốt một buổi tối, mẻ mứt dừa trắng phau đầu tiên nhanh chóng ra đời, mùi thơm béo ngậy, màu sắc đẹp mắt cuốn lấy toàn thể các Phụ thú nhân nơi đây, kể cả Be và Gi cũng thèm đến lắc mông.
Mức dừa rất thơm ngon, dai, ăn cực kì nghiện, nó đã gây nghiện cho biết bao nhiêu người ở trái đất thì ở đây cũng không ngoại lệ. Sau một đêm mứt dừa nhanh chóng thành danh, trở thành món ăn vặt phổ biết của bộ tộc, chuyên để sẵn trong nhà dùng tiếp khác kết hợp với đó là bột trà, hoặc cà phê hay ca cao, tất cả luôn luôn sẵn sàng mỗi khi có bạn ghé nhà.
Đây là cuộc sống mà chỉ có những thú nhân trong Tộc Chim Lạc mới có.
....
Sáng ngày thứ tư nhóm đi hái lúa trở lại, trên lưng ai cũng mang đầy ự bao lớn, họ dùng hình thú hạ cánh xuống khắp nơi trong bộ tộc.
May là họ về vào sáng sớm lúc các Phụ cũng như thú nhân chưa đi ra ngoài, vì thế ngay hôm đó cả tộc quyết định nghỉ ngơi ở nhà phơi lúa. Tổng số lúa chia đều cho từng nhà phải chứa cả bao da thú lớn.
Lĩnh nhìn từng mảng lúa vàng được phơi đầy sân, len ra cả ra đầu ngỏ liền chạy vội qua nhà thú nhân già hướng dẫn họ đan bồ, nhanh chóng làm ra đồ đựng lúa, gạo.
Tân trở về nhà, ngay khi nhìn thấy hai con thú quen thuộc liền nhăn mặt. Lĩnh hôn anh một cái vừa thể hiện sự nhớ mong, chào đón, cũng như an ủi mà rằng:
“Anh đừng giận, em tự ý cho chúng vào nhà đó, chúng rất ngoan, đêm thì ngủ ở phòng sinh hoạt chung ngày cũng phụ việc rất tốt, không phá hoại hay gây thương tích cho ai. Chúng có nhân tính, nuôi trong nhà như vậy rất an toàn. Nếu anh có việc phải đi xa như mấy ngày vừa rồi, ở nhà có chuyện gì còn có chúng nó thêm sức.”
Nghe Lĩnh nói Tân ôm chầm lấy cậu, hun một thân mồ hôi nặng mùi lên mũi cậu, khiến Lĩnh nhíu mày. Cậu vỗ lưng anh:
“Hôi quá, đi tắm đi.”
Tân thơm nhanh lên má cậu nói gấp:
“Lễ cưới của chúng ta, em cho anh cái ngày nào?”
Anh đã bỏ rơi con Be và con Gi ra khỏi đầu, mặc chúng ngồn xổm ngoan ngoãn trước mặt ép hỏi Lĩnh.
Lĩnh đỏ mặt, ập ừ nói:
“Ngày kia đi, chờ lúa thu xong sẽ tổ chức luôn, lúc đó vừa hay đã có gạo để làm mâm lễ cưới rồi.”
Nghe vậy Tân hài lòng, thơm cái nữa lên khóe môi cậu rồi mới buông ra, đi tới từ trên cao nhìn xuống hai con chó ngốc:
“Chúng mày nếu đã muốn ở lại thì phải ngoan biết không?”
Toàn bộ thú nhân trong tộc này khiến chúng sợ hãi, nhưng thú nhân trước mặt đây không chỉ khiến chúng sợ mà còn kính trọng nữa.
Hai chú chó ngốc gật đầu như giã tỏi. Bom vừa khéo vào đúng lúc thấy cảnh đó liền cười như được mùa, cậu nhóc xông tới như tên bắn chụp lên lưng một trong số chúng.
Nhưng rất tiếc có được bài học từ trước, hai con Be và Gi liền quay mông chạy biến ra sân khi Bom vừa lao tới, thằng nhóc thú nhân đâu vừa, chụp hụt thì tiếp tục bọc theo chụp tiếp, cười vang cả sân lúa vàng.
Lĩnh nhìn cảnh tượng này nở nụ cười xua Tân đi tắm, mình thì xắn tay chuẩn bị bữa trưa, ánh mắt không khỏi nhìn trời. Cậu nhớ tới Áo Dài nhờ Mi may làm lễ phục, chiều nay chắc phải ghé nhà Mi hỏi thăm cái đã.
....
Chiều tới Lĩnh đi vội qua nhà Mi hỏi thăm vụ áo dài, mi đang tranh thủ trở lúa trên sân liền dừng tay dẫn Lĩnh vào nhà. Anh mang ra bốn bộ áo dài theo yêu cầu của Lĩnh.
“Từ hôm em đưa bản thiết kế cho anh, anh đã gác lại tất cả các đơn đặt hàng chỉ may nó, nên hôm nay mới có đưa em đó.” Mi nói, cực kì tự hào mà đưa bốn bộ đồ xếp gọn qua cho Lĩnh, “em xem có hài lòng không.”
Lĩnh nhận lấy, cậu cảm ơn anh trước rồi mới mở ra xem.
Bốn bộ Áo Dài được may rất khéo, dù không có đầy đủ phương tiện hiện đại, nhưng dưới đôi bàn tay khéo léo của Mi cả bốn bộ đều có hai tà trước, một tà con ở trong bên thân phải, nút cài áo làm từ vải, nhìn thì đơn giản nhưng lại được may và kết rất tỉ mỉ.
“Em mặc vào thử đi. Nhìn màu đỏ anh liền thấy vui lây, mặc anh xem nào.” Mi giục Lĩnh mặc vào.
Lúc may xong bộ đầu tiên anh đã ướm thử lên người nhưng vẫn không dám mặc vào, vì đây là đồ cưới của Lĩnh, người ngoài như anh sao dám thử, nhưng ngắm thì đương nhiên là muốn.
Lĩnh mỉm cười, đôi má cậu đỏ hây hây nói lên tâm trạng vui thích của mình. Lĩnh gật đầu cái nhẹ rồi đi vào gian trong thay thân Áo Dài vào.
Áo nam thường không chiết eo, mặc vào tuy rất rộng nhưng sau khi cài nút dáng áo tôn người nhìn cực kì sang, lớp vải lụa mềm mại toát lên mùi hoa hồng nhạt càng khiến Lĩnh yêu không thôi, đôi tay đầy vết chai vuốt ve hai tà áo chốc lát rồi mới đi ra gặp Mi.
Ngay khi nhìn thấy, Mi trố mắt. Anh là người may cũng ướm thử, anh biết nó rất đẹp, nhưng khi nó khoác lên người lại là một phong vị khác.
Lĩnh cứ như hóa thành một người khác, cậu như đẹp hơn, làn da vốn không mấy trắng được vải đỏ tôn lên mịn màng vô cùng.
Tà Áo Dài qua gối hơi hất nhẹ lên dưới từng bước chân sải chậm của cậu, chiếc tà con nhìn như vô dụng ấy giờ đây đã phô ra tác dụng đẹp đẽ của chính nó, là khiến hai tà lớn khi tung lên không hề đơn điệu.
Quần ống rộng bên trong như đệm thêm cho từng bước đi của Lĩnh. Hai ống tay áo rộng lay nhẹ nhàng như có như không vỗ nhẹ vào hông cậu, thật đặc biệt.
Nếu giờ đây Lĩnh đã dạy Mi học chữ, anh sẽ biết phải dành tặng Lĩnh từ gì – đó là: trông Lĩnh chả khác gì một quý công tử, cậu ấm con nhà quan lại thời xưa. Rất đẹp, phong thái, lịch sự, sang trọng.
Lĩnh nhìn Mi cười nhẹ, hỏi anh:
“Thế nào?”
Mi nuốt một hơi nước miếng, gật đầu cái rụp:
“Đẹp quá! Rất đẹp! Hy vọng là lễ cưới của anh cũng sẽ được mặc bộ đồ này.”
Nhìn thấy bộ đồ cưới đẹp đẽ đến nhường này, Mi quyết định quên đi việc họ không có ấn kí tộc loài, chỉ cần được khoác bộ đồ này lên đã đủ để xua đi nỗi buồn không có ấn kí, như vậy rất đáng để tổ chức.
Lĩnh mỉm cười:
“Anh thấy lấy nó làm trang phục cổ truyền dùng cho những ngày trọng đại trong lễ lạc của tộc ta được không?”
Mi nhìn cậu, đôi mắt anh long lanh ý cười:
“Được quá đi chứ.”
Lĩnh hài lòng, vuốt phẳng bộ đồ, lưỡi đưa ra liếm nhẹ môi dưới.
Cậu đang trông mong ngày cưới tới, khi đó cả nhà sẽ mặc nó lên người, và cậu một người con đất Việt vốn đã đi xa vẫn có thể làm công việc giới thiệu điều tốt đẹp đến cho người khác, quảng bá nó lớn mạnh hơn ở một phần thế giới rất có thể nằm đây đó trong dãy ngân hà rộng lớn mà người đời chưa khám phá hết được.