Lạc Cư

Chương 29: Hoa đỗ quyên






Ngay khi ánh rạng đông vừa hừng lên ở chân trời, các thú nhân liền cho bè hồ lô ra khơi.

Hai thú nhân Anh và Lanh vốn đã có kinh nghiệm từ trước, nên cả hai quyết định chia nhau hóa về hình thú đẩy bè đi nhằm tăng tốc độ tối đa, rút ngắn thời gian di chuyển.

Ba thú nhân còn lại nhìn theo, đưa tiễn bạn mình mãi cho tới khi không còn nhìn thấy họ đâu mới quay đầu bàn bạc kế hoạch làm sao để dụ lũ thú bay rời khỏi khu vực hồ nước. Họ cần dọn dẹp sơ qua khu đó để làm chỗ đón toàn bộ thành viên nhóm mình tới.

Hai thú nhân đưa ra biện pháp: dùng chính mình làm mồi nhử để dụ lũ thú bay rời đi.

Lĩnh không đồng ý, cậu sợ hai người gặp nguy hiểm.

“Hai người khoan vội hành động, trước tiên cần ăn sáng, ăn xong mang em bay một vòng trên không xem xét khu đất này cái đã.” Lĩnh đề nghị.

Tân và Phiêu gật đầu, cả hai chia nhau, người đi săn thú người đi kiếm củi. Chờ ăn xong bữa sáng cả hai cùng hóa hình mang theo Lĩnh bay lên cao.

Ở trên cao tầm mắt Lĩnh mở rộng hơn, cậu có thể nhìn bao quát cả một khu vực rất lớn, và nhờ tầm nhìn rộng ấy Lĩnh trông thấy hình dạng mơ hồ của mảnh đất bao la bát ngát dưới chân mình.

Cậu hét lớn:

“Chữ S, dải đất hình chữ S!”

Hình dáng chữ S xinh đẹp ấy mãi mãi cậu sẽ không bao giờ quên, bởi nó chính hình dạng quê hương nước Việt nhỏ bé nhưng vô cùng trù phú kiếp trước của cậu.


Lĩnh hào hứng tới mức chia sẻ cho Tân những điều thú vị về quê hương mình, cậu nói không biết mệt.

“Anh biết không đất nước trước kia của em tuy nhỏ nhưng cả một mặt gần như giáp biển, giống y như dải đất dưới chân chúng ta! Ông cha bọn em còn dạy rằng: ‘rừng vàng biển bạc’ nơi đó của bọn em rất trù phú với rừng rộng ở tây, biển rộng ở đông chả khác gì vùng đất này. Thật tuyệt!”

Tân nhân lúc Lĩnh nghỉ lấy hơi xen vào:

“Anh sẽ cố gắng để em có thể sống tốt trên mảnh đất này, và có thể xem nó như là quê hương của chính mình.”

Nghe vậy Lĩnh liền ôm chầm lấy cổ Tân hôn lên bộ lông mịn màng của anh, vươn tay rướn người chạm vào những chấm tròn như con mắt trên mào anh.

“Chờ đến khi cuộc sống chúng ta ổn định em nhất định sẽ vẽ hình thú của các anh khắc lên trống, một loại vật có thể phát ra tiếng kêu kinh trời.”

Lĩnh thật sự muốn làm điều đó, cậu sẽ khắc những thú nhân đẹp đẽ này lên trống để người đời sau không bao giờ quên đi họ như cách tổ tiên Lạc Việt đã làm với thần thú của mình.

Nghe cậu nói thế đôi mắt Tân nheo lại đậm ý cười. Anh không khỏi tò mò về trống nhưng cũng không muốn hỏi rõ Lĩnh bây giờ, anh muốn nhìn thấy nó trực tiếp ở tương lai hơn là việc phải mường tược ở ngay hiện tại.

Tân bình tĩnh đập cánh mang Lĩnh bay thẳng về phía cây cối bạt ngàn. Vùng đất này một mặt giáp biển, một mặt lại giáp núi cao chót vót, ở giữa hai mặt ấy đa số là đồng bằng.

Điều thần kì hơn, vùng đất bằng thích hợp cư trú nằm giữa đông tây đó đa phần đều nằm cách mực nước biển rất cao, cực kì an toàn khi mùa mưa bão ghé qua.

Còn phía sau những dãy núi chạy dài bên hông tây kia họ không thể nhìn thấy gì khác ngoài sương mù và màu xanh đục bạt ngàn. Điều này cũng không khiến họ lo lắng, chờ khi nào cuộc sống ổn định họ sẽ đi qua đó khám phá sau.

“Thủ lĩnh anh nhìn kìa!” Phiêu bất ngờ thốt lên.

Ngay lập tức Tân và Lĩnh liền nghiêng qua, nhìn theo hướng Phiêu chỉ, nơi đây tuy là hướng bay khác so với hôm trước Phiêu và Tân bay nhưng cũng không cách quá xa hướng ấy là bao, vì thế họ rất dễ dàng quan sát được mảnh đất có đàn thú bay đánh nhau hôm trước.

Điều bất ngờ là hôm nay ở nơi đó không thấy một con thú bay nào hoạt động cả.

Ngay lập tức Tân và Phiêu ăn ý bay về hướng đó lao xuống.

Không phải lũ thú bay bỏ đi mà là chúng đã tự giết sạch nhau không còn một mống, nơi đó giờ đây tràn đầy xác thú chết không hề hoàn chỉnh, con mất đầu, lủng bụng, mất tay mất chân trông rất khủng bố.

Lĩnh bịt mũi xuống khỏi lưng Tân, nhíu mày khó chịu nhìn về bãi đất rộng đầy xác thú bầy nhầy, không ít côn trùng nhỏ như ruồi đã bâu đầy xác chúng.

“Chúng ta phải đốt chúng đi, tránh mùi máu lôi kéo những loài thú khác tới đây.” Lĩnh nói.

Ngay lập tức Phiêu bay đi tìm củi, Lĩnh cũng hỗ trợ bằng cách gom cành khô cỏ khô xung quanh tới.

Lúc đi qua một khoảng đất đầy hoa đỗ quyên màu hồng đậm Lĩnh bất ngờ đứng khự lại.

Bên kia mảng hoa dày đặc có hai con hổ trắng vằn đen cực kì to đang hăm he gầm gừ về phía cậu, thế nhưng không một con nào dám băng qua lũ hoa đỗ quyên lao về đây. Có vẻ như chúng đang e dè điều gì đó.

Lĩnh nuốt nước bọt lui về sau vài bước, bên kia hai con hổ nôn nóng đạp chân gầm gừ về phía này.


Thình lình một tiếng kêu bén nhọn vang lên, ngay sau đó đôi chân dài với vuốt nhọn của Tân vồ xuống, một vuốt cắp lấy một con nép ra xa, đôi cánh rộng lớn che một khoảng trời trên đầu Lĩnh, bảo vệ cậu. Ngay lập tức Lĩnh lui nhanh về sau.

Hai con hổ nhìn thấy Tân xuất hiện liền rống lên một tiếng hung hãn, quay mông tìm cách chạy trốn. Thế nhưng Tân làm gì dễ dàng tha cho chúng. Anh dùng đôi chân dài bất bình thường của mình tấn công chúng từ trên cao, cái mỏ dài và nhọn lâu lâu lại mổ xuống đầu chúng khiến hai con hổ xấu số tru lên đầy đau đớn.

Mặc cho hai con hổ khốn khổ nhảy lên vồ Tân như hập bướm vẫn không thể nào kéo hạ được anh.

Cuộc chiến rất nhanh kết thúc với hai sinh mạng hổ nằm thoi thóp trên lớp cỏ mịn, toàn thân không một chỗ nào nguyên vẹn.

Tân hóa về hình người dùng tay đấm vào đầu chúng hai phát, tiễn đưa hai sinh vật vốn là một trong những chúa tể rừng xanh về với thần thú.

Lĩnh cẩn thận vòng qua lũ hoa đỗ quyên chạy tới bên cạnh Tân.

“Em không sao chứ?” Tân lo lắng hỏi cậu.

Lĩnh lắc đầu:

“Em không sao. Em và chúng chỉ vừa mới gặp nhau anh liền xuất hiện nên không sao cả.”

Tân ôm lấy cậu. Anh nhớ lại lúc mình đang quẹt đá lửa liền ngửi thấy một mùi hương rất lạ, ngay lập tức anh nhìn về phía mùi hương được gió đưa tới. Hình ảnh Lĩnh đang co mình lui lại làm anh giật mình, anh nhổm người đứng thẳng lên, nhìn về phía trước Lĩnh liền trông thấy hai con thú trắng vằn đen đang nhe răng đầy hung hăng hướng về phía cậu. Anh vội vàng hóa hình lao tới. Thật may anh phát hiện kịp.

Đôi tay Tân siết chặt cậu, càng nghĩ càng sợ.

Lĩnh vỗ tay lên lưng anh an ủi:

“Không sao rồi, em ổn rồi.”

“Lần sau không được đi xa anh quá!” Tân dặn dò.

Lĩnh gật đầu đôi mắt nhìn chằm chằm hai sinh vật xấu số dưới đất, đầu tua lại cuộc chiến nghiêng về một bên lúc nãy cảm thấy buồn cười không thôi.

Có vẻ như trong thế giới này thứ khiến thú nhân sợ có lẽ chỉ có thú bay to như voi kia mà thôi, còn loài chúa sơn lâm như hổ này, ở đây chỉ sợ không có một vị thế nào cả.

“Chúng ta đi thiêu xác thú đi,” Lĩnh vỗ lưng anh, “để lâu lại kéo thêm các loài thú khác tới.”

Tân buông tay, cúi xuống cắn môi Lĩnh cái nhẹ như trừng phạt.

Lĩnh ngại ngùng lườm anh một cái. Tân cúi xuống tha hai con hổ tới ném bên hồ nước để đó làm thức ăn cho bữa trưa, rồi châm lửa thiêu toàn bộ hơn trăm con thú bay trên mặt đất.

Ngọn lửa nhỏ bùng lên cũng là lúc Phiêu mang củi về, anh cho hết số củi tìm được vào để lửa cháy lớn hơn.

Ngọn lửa thiêu lũ thú bay cháy cao hết một ngày, âm ẩm ngún suốt ba ngày mới tắt hoàn toàn. Nơi đó cũng biến thành một vùng đất đen thui, tro của lũ thú bay theo gió cuốn về phía rừng mất hút.

Trong ba ngày đó Phiêu và Tân bay trên cao kiểm tra xung quanh vô tình phát hiện ra khu vực sinh sống của thú bay.


Chúng sống cách nơi họ tiêu diệt lũ thú bay khá xa, cần bay hai ngày mới tới.

Bọn nó ở rời rạc từng con hoặc vài con đối với con có bạn đời, ba bốn con đối với lũ có gia đình trong các hang động trên những ngọn núi cao, nơi ấy chất đất rất khô, bề mặt đầy sỏi đá.

Cả hai cố lượn vài vòng cẩn thận điều tra. Tổng kết cuối cùng họ tính được số lượng thực tế cũng không nhiều lắm, chưa qua trăm con, ít hơn so với lũ quần nhau mấy hôm trước.

Khi biết số lượng và cách sống rời rạc đó của chúng, Lĩnh liền đưa ra ý tưởng cắt toàn bộ hoa đỗ quyên nơi đồi đem tới thả vào chỗ chúng sống, chờ chúng ăn phải thì để chúng tự giết nhau.

Lúc đưa ra kế hoạch này Lĩnh vẫn chưa dám chắc liệu có phải do hoa đỗ quyên gây ra cuộc nội chiến đó của thú bay hay không, nhưng thử một chút cũng không có hại gì, thậm chí còn có lợi cho việc dọn sạch thứ hoa độc đó khỏi đất họ đã chọn.

Ngày thứ tư Tân và Phiêu cắt một lượng lớn hoa đỗ quyên đem tới gần khu vực có thú bay sinh sống, tưới máu động vật lên hoa đỗ quyên rồi thả xuống.

Cả hai nấp mình sau những tảng đá lớn ở xa xa quan sát tình hình.

Một vài con thú bay gần đó ngửi thấy mùi máu liền bò ra khỏi hang, đến gần lũ hoa đỗ quyên cuốn lấy nó ăn vào.

Cả hai thú nhân hồi hộp chờ đợi kết quả.

Quả nhiên ăn vào chưa bao lâu hai con thú đó bắt đầu phát khùng quay qua cắn giết lẫn nhau.

Tân và Phiêu nhìn nhau mỉm cười, mang số hoa còn lại bay vút lên cao tới những nơi có dấu hiệu sinh sống của lũ thú bay thả hoa dính máu xuống.

Hai ngày sau một cuộc nội chiến mới giữa các thú bay diễn ra trên diện rộng, cuộc nội chiến này kéo dài ba bốn ngày liền xong. Gần như toàn bộ thú bay trong khu vực đều tự diệt, một vài con sót lại Tân và Phiêu hợp lực giết sạch.

Lần này họ không thiêu xác chúng mà chỉ bẻ đi một số răng nanh sắc nhọn làm vũ khí, phần thịt còn lại thì để cho lũ thú hoang trong rừng làm bữa ăn.

Cứ như vậy sau hai tuần họ thành công dọn sạch thú bay trong khu vực chọn làm nơi cư trú mà không cần phải chờ cả nhóm tới, thuận lợi hơn so với dự tính ban đầu.

Còn ở nơi xa hơn, chắc chắn lũ thú bay vẫn còn rất nhiều, nhưng tạm thời họ đành để đó chờ quân số nhà mình tới đông đủ rồi tính, hiện tại họ cần lo việc mình cho xong cái đã. Nếu có con nào mò tới hai thú nhân sẽ chia ra xử chúng.

Trong khi đó trên biển, hai thú nhân Lanh và Anh, ngày bay đêm bay không ngừng nghỉ đã thành công đẩy hàng bè về tới gần điểm xuất phát.