Lạc Cư

Chương 26: Dừa






Nhóm thú nhân trừ Phiêu đã chinh chiến cả ngày sau khi phát hiện ra cách làm của thủ lĩnh giúp họ đi nhanh hơn liền thay nhau đẩy bè đi. Họ không ngừng nghỉ cho bè phóng đi theo hướng đám mây đứng yên đang ngự trị.

Càng đi đám mây vốn ban đầu nhỏ xíu ngày một lớn hơn, mảng xanh nhỏ xíu trong miệng Phiêu cũng dần to ra kéo dài một đường ở cuối chân trời.

Nhận ra được cuộc hành trình của mình có lẽ sẽ sớm chấm dứt vào ngày mai hoặc lâu hơn là ngày kia. Tân liền thương lượng với các thú nhân tăng lượng nước cho Lĩnh.

Nhờ thế Lĩnh bắt đầu tỉnh táo lại, cậu vui mừng khi nghe các thú nhân nói họ đã tìm ra được đất liền.

Dù chỉ duy trì tỉnh táo được trong vài giờ, nhưng Lĩnh vẫn ngóng đôi mắt về khoảng không xanh mơ hồ cuối chân trời ấy. Cứ ngủ một giấc tỉnh lại khoảng không ấy lại gần hơn, to hơn và dài hơn.

Cho tới lần mở mắt tiếp theo nhóm họ đã dừng lại bên bờ cát dài trắng mịn. Tân ôm cậu lên bộ, đứng dưới một cây dừa xanh rợp bóng, từng chùm trái xanh nặng trĩu treo lòng thòng trên cao.

Dừa! Lĩnh sực tỉnh, cậu cựa mình cất giọng khàn khàn nói với Tân.

“Tân là nó,” cậu chỉ lên trái của những cây dừa nói đầy cơ khát, “nước, nó có nước.”

Lúc này đây Lĩnh không còn suy tư nghiền ngẫm quá nhiều liệu dừa này và dừa trái đất có khác nhau hay không nữa, cậu đang rất khát, cậu cần nước.

Nghe cậu nói vậy Anh liền hóa thành chim bay lên dùng móng vuốt cắt đứt một chùm quả rơi xuống mặt cát.

Phiêu nhanh nhẹn chạy tới khu vực nhóm thực vật xanh lá bản to um tùm mọc khắp nơi trên bãi cát, bẻ xuống vài ba lá rồi đưa tới trải xuống gốc cây dừa mát rượi.


Tân vội vàng đặt Lĩnh xuống, để cậu ngồi tựa mình vào thân cây dừa to khỏe thẳng tắp.

Lanh mâm mê quả được Lĩnh gọi là dừa, không biết nên mở vỏ ở đâu, liền hỏi:

“Nó mở thế nào.”

Lĩnh tựa mình vào thân cây dừa, mệt mỏi nói:

“Anh khoét một lỗ phía trên, bên trong có nước. Sau khi cho nước ra hết anh bổ đôi bên trong sẽ có một lớp cơm dừa màu trắng.”

Nghe vậy Lanh liền lấy móng tay sắc nhọn của mình khoét ở đầu quả dừa.

Với độ cứng từ móng tay thú nhân không một quả xanh nào trên thú thế có thể làm khó. Lanh khoét ra một lỗ nhỏ, Anh liền đưa túi da tới.

Quả dừa Lanh cầm rất to gần như gấp đôi đầu người, vì thế nước thu được rất nhiều, gần như đầy túi da thú.

Ngay khi rót xong Lanh liền đưa qua cho Tân. Tân trích nước ra một chiếc bát nhỏ phù hợp miệng Lĩnh, đút cho cậu.

Nước dừa mát lành mang theo vị ngọt thanh cứ thế luồn qua cổ họng khiến Lĩnh thích vô cùng. Cậu nhổm người cầm lấy tay Tân nâng cao bát nước nuốt ừng ực.

Thấy vậy Tân vội nâng lưng cậu, khuyên:

“Uống từ từ thôi em.”

Bên kia thấy Lĩnh uống ngon lành như vậy, Anh liền nhanh tay khoét thêm quả nữa. Lanh không chần chừ đón lấy đổ đầy bao da thú.

Sau khi khoét hết ba bốn quả các thú nhân chia nhau bao da thú đầy nước dừa uống vội.

Hương vị mát lành ngọt dịu lướt qua vòng họng như nạp thêm sức sống cho họ. Các thú nhân uống như chưa từng được uống, ừng ực làm hết bao da thú.

Phiêu uống xong đầu tiên, anh không nhịn được cơn thèm ôm lấy một quả khác khoét vỏ, ngửa đầu tu luôn không thèm đổ ra bao da thú nữa.

“Khà!” Anh thở ra một hơi sảng khoái, “ngon quá, tôi chưa bao giờ uống một loại nước nào ngon đến vậy.”

“Cái nắng của biển như bị xua đi hoàn toàn khi uống nó.” Phiêu nuốt một hơi cuối cùng mơ màng miêu tả.

Lanh bên kia thì đã bổ đôi quả dừa dùng tay đào cơm trắng ra ăn ngon lành.

Lĩnh nuốt xuống hớp nước dừa cuối cùng, liền đẩy tay Tân ra, quay đầu nói với anh:

“Được rồi, anh mau uống đi. Cho em dựa vào cây.”

Tân lập tức để cậu dựa vào thân cây dừa cao lớn sau lưng, mình ôm lên quả dừa được Anh khoét sẵn tu một hơi.


Quả như những gì nhóm Phiêu nói, nước dừa mát lành dịu nhẹ như xua đi cái nắng gắt gỏng của biển, vị mặt bám trên môi họ suốt thời gian qua cũng tan đi theo từng hớp nước ngọn dịu qua ấy.

Tân uống hết bốn trái liên tục mới đã khát. Anh không chần chừ cạo sạch lớp cơm dừa bỏ lên lá xanh đưa qua cho Lĩnh.

Nhờ nước từ quả dừa Lĩnh như bừng sức sống trở lại, cậu ngồi dậy cái nóng từ thân thể cảm cúm của cậu vơi đi rất nhiều nhờ bóng râm.

Lĩnh cầm lấy miếng cơm dừa trắng mượt cắn lấy một miếng, vừa nhai vừa nhìn nơi họ dừng chân.

Đây là một bờ biển khá rộng, bãi cát trắng kéo dài về hai bên rồi đột ngột bị cắt bởi hai sườn núi đá cao lưng chừng, bên trên mọc thưa thớt vài ba nhóm bộ cỏ xen giữa các kẽ đá.

Cái bè khốn khổ của họ đang được neo gần đó, sóng nước ban trưa chói chang theo nhau vỗ lên mặt bè, phủ một lớp ướt mịn khiến lũ cây trắng lung linh phát sáng. Phía sau là một cách rừng rập không biết dẫn tới đâu.

Ở ven bãi cát toàn là cây dừa sát nhau, cây nào cây nấy đầy quả xanh treo lủng lẳng, thấp hơn chúng rất nhiều là nhóm cây bụi lá to màu xanh đậm, dáng hình trông như lá dong nhưng thân lại là thân gỗ nhỏ và thấp.

“Ngon quá!” Anh than, rồi hỏi Lĩnh trông có vẻ đã tỉnh táo hơn, “sao cậu biết đây là dừa vậy?”

Lĩnh cười:

“Ở nơi tôi sống trước đây quả này rất phổ biến, nó là loại quả thường mọc ven biển, chất nước ngọn dịu, rất tốt cho người bị mất nước, lại vừa mát nữa.”

“Ha...” Phiêu hướng mặt về phía biển xanh bạt ngàn hét lớn một hơi dài, trên tay anh ta vẫn đang cầm một quả dừa.

“Cuối cùng chúng ta cũng tìm ra được đất liền sau ba tuần lênh đênh trên biển cả. Cảm ơn thần thú trên cao đã chỉ đường cho chúng con!”

Nói rồi anh ta quỳ sụp xuống mặt cát, cúi mình thật sâu về phía biển cả.

Anh thả lõng người mỉm cười nhìn Phiêu:

“Đúng vậy, chúng ta đã tới đích rồi.”

Thình lình Tân cúi người xuống hôn lấy đôi môi khô của Lĩnh, mút lấy thật lâu anh mới buông ra, rồi mạnh mẽ ủi cậu vào ngực anh.

“Cảm ơn em!” Anh thì thầm trên đỉnh đầu cậu.

Lĩnh ôm chặt lưng anh, cậu tì lấy tấm lưng trần của anh, chôn khuôn mặt khô rát của mình vào lồng ngực cứng cáp nóng hôi hổi của anh.

“Ừ! Giờ đây dù có gặp kẻ địch nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ chiến đấu để có được vùng đất của mình.” Cậu nói.

“Được,” Tân siết lấy cậu, mặt phơi ra hướng biển để gió mang theo vị mặt vỗ lấy anh, cho anh biết đây không phải là giấc mộng anh mơ trên thuyền nữa, “nhất định, dù gặp bất cứ ai, thú nào chúng ta nhất định sẽ chiến đấu để có được nhà của mình.”

Nhóm thú nhân Anh nghe thấy vậy cũng đồng loạt đấm ngực đưa nắm đấm về phía rừng xanh, thái độ sẵn sàng cho một cuộc chiến để có được vùng đất thuộc về mình.


...

Sau khi ổn định cảm xúc, cả nhóm bắt đầu nghỉ ngơi trong chốc lát. Chờ chiều ghé, Tân phân công hai thú nhân đi vào rừng săn thú tìm thức ăn. Số thịt họ mang theo đã hết cách đây một ngày, hơn nữa nếu có còn họ cũng không muốn ăn thứ thịt khô cứng ấy nữa.

“Đừng đi quá xa, có động phải trở về không ham chiến. Bây giờ nhân lực chúng ta đang rất ít, lại lạ nơi không được manh động. Chờ ngày mai chúng ta sẽ đồng loạt vào trong thám thính tình hình.” Tân yêu cầu.

Phiêu và Lanh nhận lệnh liền rời đi.

Họ đi sâu vào trong khu rừng rậm rạp, tai căng ra mắt mở lớn quan sát khắp nơi không chừa một ngọn cây kẽ đá nào, tiến mỗi ngày mỗi sâu hơn.

Đi khoảng chừng ba mươi phút họ phát hiện một loài động vật rất kì lạ, mình dài, béo, da mảng đen mảng hồng, lông ngắn củn, đuôi cũng ngắn, ở đuôi có một nhúm lông màu đen, đi bằng bốn chân ngăn ngắn.

Cả hai nhìn nhau không biết đây là thú gì, nhưng với giác quan của thú nhân cả hai biết đây là loài vật khá hiền, thịt trông mềm thế kia chắc chắn ngon. Đặc biệt hơn lông ít điều này khá thuận tiện cho quá trình xử lý lấy thịt.

Phiêu và Lanh nhìn nhau cả hai ăn ý nhẹ nhàng chia ra vòng về hai bên con thú xấu số. Sau đó chỉ chờ cho nó lơ là cả hai liền lao lên một đấm một bên đánh gục nó một cách dễ dàng.

Buổi săn bắn cứ như vậy kết thúc. Cả hai nhìn nhau không biến nên cười hay nên khóc bởi cuộc săn dễ như bỡn này.

“Thôi tạm thời cứ đem nó về rồi tính.” Phiên nhìn con vật mập tròn dưới chân nói với Lanh.

Lanh nhận nhiệm vụ vác nó lên hướng về nơi cả nhóm đang nghỉ ngơi chuẩn bị đi.

“Khoan đã cậu có nghe gì không?” Bất thình lình Phiêu lôi tay Lanh lại hỏi.

Lanh nghe vậy yên lặng lắng tai nghe. Ban nãy vì bận săn thú nên họ chỉ tập trung mục tiêu ở những tiếng động như bước đi, hoặc tiếng trườn bò cùng bay lượn. Thì giờ đây khi đã có thức ăn họ liền phát hiện ra một âm thanh khác.

“Nước!” Phiêu nói.

Cùng lúc Lanh hét lên:

“Thác nước!”