Vừa bước ra khỏi phòng tắm tôi nghe thấy điện thoại của mình đang reo. Tôi mặc kệ, thản nhiên lau khô tóc.
Chuông điện thoại vẫn kêu, tôi tiến lại nhấn nút xanh nghe. Không cần nhìn màn hình cũng biết người gọi tới là Diễm My. Nó luôn thế, phải gọi đến khi cháy máy mới thôi.
“Gì thế? Không quan trọng thì tao cúp máy đây.”
“Lên chưa?” Nó hỏi tôi chuyện về quê.
“Rồi. Vừa lên xong. Có gì không?”
“Ô hay nhỉ!” Diễm My gắt gỏng qua điện thoại. “Hôm trước vừa kêu tối nay rủ đi coi Barca đá với Real, thế mà bây giờ lại quên ngay được.”
Tôi sực tỉnh, CLB yêu thích của tôi đá trận lượt về, tại sao tôi lại quên béng đi thế này? Chết thật. Nhà thì không có K+, lúc nào có trận đấu của Barca tôi đều tới quán cafe quen thuộc gần trường Đại học, vừa xem, vừa cổ vũ đội bóng yêu thích. Không biết thú vui này ngấm vào từ bao giờ. Chỉ biết rằng lần đó tôi thấy Duy Minh đang xem chung kết World Cup, tôi thấy hay hay nên cũng sán lại xem. Về sau mê luôn lúc nào không hay. Bất kể khi nào có mùa giải mới, hai chị em tôi đều ôm lấy cái ti vi, thậm chí là thức thâu đêm xem bóng đá.
Nhớ có đợt Barca thua MU làm tôi buồn mất cả tuần lễ. Bóng đá bây giờ không chỉ là niềm vui riêng mà còn là sở thích chung của rất nhiều người. Nhờ đó tôi kết được thêm nhiều người bạn mới.
Tôi thay đồ chừng mười phút thì Diễm My cũng vừa lúc đi con Vespa đến, miệng thì cứ cằn nhằn mãi. Biết sao được, phải chịu khó ngồi nghe thôi, tôi cũng đâu biết đi xe máy. Từ cái vụ ngã xe hồi trước đã làm tôi tởn tới già rồi. Có ai lai thì đi thôi, chứ để tôi tự đi, chắc có ngày răng môi lẫn lộn trộn vào nhau.
Tôi đội cái nồi cơm lên đầu, ôm eo cái My trong khi nó rú ga phóng đi tít mù.
Trên đường, thỉnh thoảng lại có chỗ tắc nghẽn. Cứ được một quãng lại dừng một quãng. Trời thì nóng như thiêu như đốt mà cứ phải phơi mặt hít khói bụi. Hà Nội xem ra phải làm thêm vài tuyến cầu vượt trên không may ra mới thoát khỏi cảnh ùn tắc liên miên thế này.
“Mới hôm trước còn lạnh mà mấy hôm nay đã nắng nóng như này rồi. Cái mùa gì thế không biết?”
“Tao chẳng để ý thấy.”
Diễm My phi tọt xe lên trước khi nhìn thấy khoảng trống nhỏ.
“Hở? Sao lại thế?” Tôi thắc mắc.
“Vì với tao mùa nào cũng là mùa cô đơn.”
Cái My lúc nào cũng kêu than không có người yêu. Tôi thấy nó kén cá chọn canh thì có. Hồi Đại học cũng là một trong những hoa khôi của trường, có biết bao anh theo. Ấy vậy nó đều không thích.
Kết cục của những cô gái đợi chờ chàng trai hoàn hảo là một bộ xương khô. Tôi cũng đang mường tượng tới viễn cảnh tương lai như thế của Diễm My.
“Tao thấy mày thả thính trên Face suốt mà không ai đớp à?”
“Bây giờ thính to may ra có người đớp. Tao chán lắm mày ạ, biết bao giờ mới thoát hội người già neo đơn đây?”
Con bạn than thở tiếc nuối. Cái bài ca này tôi đã phải nghe đi nghe lại nghe tái nghe hồi không biết bao nhiêu lần. Nó làm như thiếu đàn ông thì trời đất sẽ sụp xuống không bằng. Tôi chán đến độ chả buồn nói nữa.
Cái My hay nói tôi sống nhàn nhã, không biết nghĩ cho tương lai. Con gái thường già nhanh, không sớm kiếm chồng thì có ngày ế sưng mồm. Tôi thì tin vào duyên số nên cũng rất bình thản, vấn đề này từ từ suy nghĩ sau.
Cứ nhìn vào mấy chị hàng xóm là tôi lại thấy sợ cuộc sống hôn nhân. Suốt ngày ở nhà nội trợ, chăm lo cuộc sống gia đình, hi sinh nhiều như vậy nhưng vẫn nhận lại biết bao quả đắng. Gái có công mà chồng vẫn phụ - câu chuyện này đã trở nên quá quen thuộc rồi.
Vậy nên khi độc thân cứ phải sống như một nàng công chúa cái đã, bởi khi hoàng tử đến mình sẽ biến thành osin ngay và luôn.
…
Chẳng mấy mà tôi với Diễm My đã đứng trước cửa quán Cafe quen thuộc. May mắn thay trận đấu mới bắt đầu ít phút. Tôi với nó ngồi yên vị ở một chiếc bàn tròn trong góc quán, lai rai ăn lạc uống nước.
Trong đây hầu hết là fan Barca với Real. Tôi theo phe Barca còn cái My phe trung lập. Nó vốn là đứa không thích bóng đá nhưng được tôi khai sáng tư tưởng thành ra cũng muốn tìm hiểu về môn thể thao vua này. Thêm một lý do nữa là con gái thích thể thao sẽ rất dễ có người yêu. Vì khi quen nhau, hai người có điểm chung thì sẽ dễ nói chuyện hơn, đúng hơn là dễ có chuyện để nói. Nhưng với một đứa chỉ biết đến hường phấn và son như Diễm My thì bóng đá là một cái gì đó quá xa vời. Tình hình hiện giờ không được khả quan cho lắm, xem chừng nó đang chán dần đều rồi.
Nghỉ giữa hiệp, các cầu thủ ra sân. Chúng tôi cũng được tiếp thêm nước với mồi nhắm. Đừng nói con gái không biết nhậu, chỉ là ngại không bộc lộ ra thôi. Trong quán cafe này tỉ lệ âm dương khá cân bằng. Thế mới nói con gái xem bóng đá bây giờ không phải thứ hiếm.
“Chị gì ơi, em ngồi đây được chứ?”
Đang mải quan sát xung quanh thì tôi bắt gặp ánh mắt của chàng trai đứng trước mặt. Người này nhìn thư sinh, quần áo gọn gàng, thêm cái móc khóa in hình logo Barca treo lủng lẳng ở thắt lưng là tôi biết ngay. À, người quen.
“Vâng, bạn cứ tự nhiên.”
“Chị ngồi bên này cũng là fan Barca rồi. Em cũng fan Barca ạ, rất vui được biết chị!”
Cậu ấy rất lễ phép, một câu dạ, hai câu vâng. Tôi bắt đầu thấy ấn tượng với người bạn mới này rồi. Có điều cậu ấy lại xưng hô có kính ngữ, tôi thấy cũng khá ngại nên tạm thời chưa biết nói sao cho phải.
Vừa lúc đó thì Diễm My cũng từ nhà vệ sinh chui ra. Con này không biết ăn nhầm thứ gì mà bụng cứ ọc ạch từ đầu trận tới giờ.
Chưa kịp giới thiệu bạn mới thì Diễm My đã hớn hở kéo ghế ngồi xuống, miệng cười cười nói nói. Không hẹn, cậu bạn kia rất vui tươi đáp chuyện.
“Chị My cũng đến đây xem bóng đá ạ?”
“Chị chỉ đi cùng bạn thôi.”
Tôi đơ như cây cơ ở giữa, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“À quên chưa giới thiệu. Đây là Khang, cậu ấy học cùng trung tâm tiếng Anh với tớ, kém bọn mình hai tuổi. Còn đây là Vi, bạn chị. Một fan trung thành của Barca, cũng giống em.”
“Chào chị / Chào em.” Chúng tôi đồng thanh kêu lên. Sau đó phá lên cười vì sự trùng hợp.
Trận đấu lại tiếp tục, một bàn ba người hò hét cổ vũ. Hết đập tay rồi lại đập chân mỗi khi đội nhà có pha kiến tạo đẹp mắt hay ghi thêm bàn thắng mới. Cái My thỉnh thoảng hay hỏi mấy câu vô duyên làm mất hết cả không khí, ấy vậy Khang vẫn kiên trì ngồi giải thích cho cậu ta hiểu việt vị là gì, lỗi cao chân ra sao, thẻ đỏ thế nào…
Chín mươi phút thi đấu cũng là những giây phút thăng hoa nhất. Đội bóng mình thích thắng trận, còn gì vui sướng hơn. Tâm trạng nhờ vậy cũng tốt lên theo.
Tầm mười giờ kém thì chúng tôi lục đục ra về. Tôi ngồi sau Diễm My, chuẩn bị phóng đi thì Khang gọi với lại.
“Chị ơi, em có thể lưu số của chị được không ạ?”
Tôi thoáng bất ngờ, Khang liền giải thích thêm.
“Chỉ là khi nào có trận đấu mới chị có thể gọi em đi cùng không ạ? Em đi một mình hơi buồn.”
Cậu ấy tỏ ra lúng túng. Tôi cười thầm trong bụng, tưởng chuyện gì chứ chuyện đó đơn giản. Có thêm chiến hữu cùng đội, tôi mừng còn chẳng hết.
Khang nhanh nhẹn bấm số và trả điện thoại cho tôi. Cậu ấy cười để lộ chiếc răng khểnh rõ duyên.
Đấy, tôi quen được một người bạn mới đơn giản như vậy đó.